Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1141: Chương 1141: Ở Trong Tay Ông, Mộ Thị Sẽ Chỉ Là Phế Tích




Trong lòng Vân Thi Thi nổi lên mấy phần cảnh giác, hoài nghi nói: “Ông muốn làm gì?”

Mộ Liên Tước chậm rãi đứng lên, đi về phía cô, nắm chặt lấy cằm cô, quan sát một hồi.

Hai tay Vân Thi Thi bị trói, căn bản là không có năng lực chống cự, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn ông ta, bày tỏ sự chán ghét trong lòng.

Mộ Liên Tước nhìn thấy ánh mắt quật cường của cô, cũng chỉ cười một tiếng: “Người trẻ tuổi, xương cũng thật là cứng!”

“Ông là người nhà họ Mộ, đúng không?” Vân Thi Thi thốt lên một câu.

Sắc mặt Mộ Liên Tước thoáng sửng sốt, đôi môi mím lại, lạnh lùng nói: “Cô gái nhỏ, có lúc, biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt!”

Sắc mặt Vân Thi Thi cũng trầm xuống, đôi mắt đen và sáng bắn ra tia nhìn lạnh lẽo: “Ha ha! Lời này của ông! Hôm nay tôi đã rơi vào tay ông rồi, còn có thể mong chờ điều gì tốt đẹp sao?!”

“Có lúc, tỏ ra hiểu chuyện phục tùng, cũng là đối xử tốt với chính mình!”

“Ha ha! Phục tùng? Cũng phải xem là ai! Đối với loại người bỉ ổi hạ lưu như ông, không đáng!”

Sự lạnh lùng, khí thế này, ngay cả Mộ Liên Tước, cũng cảm thấy kinh hãi.

Ông ta tái mặt nhìn chằm chằm cô, nếu ánh mắt có lực sát thương, chỉ sợ mặt cô đã bị ông ta trừng đến hỏng luôn rồi!

Vậy mà Vân Thi Thi vẫn không cam lòng yếu thế, “Phi” một tiếng, nhổ vào mặt ông ta.

Đây có lẽ là “vũ khí” duy nhất của cô lúc này!

Cô nguyền rủa: “Cút, lấy cái tay bẩn thỉu của ông ra!”

Đôi mắt Mộ Liên Tước khẽ khép lại, bên cạnh, một người đàn ông liền tiến lên lấy khăn tay lau cho ông ta.

Ngay sau đó, người đàn ông hung tợn trợn mắt nhìn Vân Thi Thi, muốn tiến lên dạy dỗ cho người đàn bà không biết trời cao đất dày này một chút!

Mộ Liên Tước lại giơ tay chặn lại: “Từ từ!”

Người đàn ông ngẩn ra, ngay sau đó căm hận bất bình nói: “Tứ gia… Người phụ nữ này nói năng lỗ mãng với ngài như vậy, để tôi cho cô ta một chút dạy dỗ!”

“Đừng giày vò cô ta! Xương cô ta cứng, nhưng không có nghĩa là mạng cũng cứng! Giữ lại cho cô ta một hơi, còn có chỗ cần sử dụng!”

Dứt lời, ông ta xoay người, mặt không đổi sắc phân phó: “Mang hình đến tập đoàn tài chính Đế Thăng! Nhớ lấy, làm sạch sẽ một chút!”

“Vâng.”

Mộ Liên Tước đang định rời đi.

Vân Thi Thi ở sau lưng gọi ông ta lại.

“Này!”

Bước chân Mộ Liên Tước dừng lại, xoay người đối mặt với cô.

Vân Thi Thi nheo mắt: “Không phải ông muốn lợi dụng tôi, ảo tưởng có thể tranh quyền đoạt vị đấy chứ?”

“Ồ? Không nhìn ra, cô gái nhỏ này, đầu óc cũng thông minh lanh lợi đấy chứ.” Mộ Liên Tước cười khẩy, thần sắc toát lên vẻ âm trầm khát máu.

“Có câu này, thứ cho tôi nói thẳng!”

Vân Thi Thi nhíu mày, lạnh lùng cười một tiếng: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa!”

“Ha ha!” Mộ Liên Tước khẽ mỉm cười, trong mắt ánh lên vẻ tức giận.

“Trước tiên không nói, Mộ Nhã Triết liệu có thể vì tôi mà từ bỏ quyền thừa kế Mộ thị hay không! Tôi thấy, Mộ thị lớn như thế để trong tay lão già xương yếu như ông, không có Mộ Nhã Triết, cùng lắm cũng chỉ là một đống phế tích!”

Mộ Liên Tước nhíu mày, trong mắt lộ ra sát khí không thể che giấu.

Nhưng rất nhanh, ông ta khôi phục lại vẻ bình tĩnh, như thể nghe thấy một loại chuyện buồn cười, lạnh lùng châm biếm: “Mộ thị ở trong tay tôi chỉ là phế tích? Đợi cô có thể sống đến khi nhìn thấy điều đó rồi hãy nói!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.