“Đáng giá.”
Hàn Ngữ Yên giật mình đứng sựng lại, bị đả kích không nhẹ.
Thiệu Đông tìm Ngữ Hàn Ngữ Yên nãy giờ, vừa thấy cô ta đứng chung một chỗ với Cố Tinh Trạch, cau mày cảm thấy không vui.
Cố Tinh Trạch nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Anh Thiệu, ngay cả người phụ nữ của mình mà anh cũng quản không được?”
“Có ý gì?” Sắc mặt Thiệu Đông đen lại nói.
Cố Tinh Trạch cao ngạo nói: “Đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu quản không tốt, chỉ sợ có ngày anh sẽ được đội nón xanh thôi.”
Dứt lời, anh hiên ngang rời đi.
Ngữ Hàn Ngữ Yên sắc mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi.
Thiệu Đông trông vẻ mặt lại càng khó coi hơn, vẻ mặt lạnh băng liếc Hàn Ngữ Yên, cười lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.
“Thiệu Đông, anh nghe em giải thích...” Hàn Ngữ Yên cuống quýt đuổi theo.
Dương Mị ở phía sau thấy được, cười lạnh nói: “Hừ, trộm gà không được lại mất nắm thóc, đồ đê tiện.”
...
Đi ra ngoài hành lang, không khí yên tĩnh lạ thường.
Cố Tinh Trạch cảm thấy bất an trong lòng.
Giới giải trí ham vật chất này, rất loạn.
Cô gái đơn thuần như Vân Thi Thi, rơi vào nơi này, không khác gì rơi vào hang hùm miệng sói, nếu không cố gắng bảo hộ, chắc chắn sẽ bị ăn sống nuốt tươi.
Anh nên theo sát từng bước coi chừng cô, thế nhưng anh lại sơ xuất.
Vừa nãy, người lễ tân dẫn cô đi trang điểm, anh nghĩ mãi mà vẫn thấy có điểm kỳ quái.
Tiệc rượu ở đây, đều sắp xếp phòng nghĩ và phòng cấp cứu, nhưng lại không có phòng trang điểm, nhưng sẽ có rất nhiều khách quý đặt phòng, dùng để gặp gỡ “khẩn cấp” nhà đầu tư.
Có rất nhiều người nếu như vừa mắt ngôi sao nào, sẽ mời một ly rượu, tất nhiên rượu này sẽ không phải chỉ đơn giản là rượu mà thôi.
Đợi dược tính chậm rãi ngấm xong, liền sai lễ tân đưa lên phòng, trong tình huống cấp bách lúc đó, anh không kịp nghĩ gì nhiều, bây giờ mới nghĩ lại thì cảm thấy lo lắng vô cùng.
Trước đây có một ngôi sao mới, cũng lần đầu gặp trường hợp như vậy, dáng người uyển chuyển mềm mại khiến rất nhiều người thích, rất nhanh sau đó bị các nhà đầu tư chỉ điểm, được mời rượu, sau đó bị người ta mang lên phòng...
Nghe đồn nói, nữ diễn viên đó lần lượt bị bảy tám người cưỡng bức một lúc, thiếu chút nữa thì chết rồi.
Vội vàng nhập viện, tàn tạ chỉ còn một hơi thở.
Mấy người kia cũng là những đại nhân vật, sau đó dùng thủ đoạn đem tin tức áp chế xuống.
Giới giải trí tàn khốc như vậy.
Cố Tinh Trạch càng nghĩ càng ghê người.
Hành lang dài hun hút nhìn mãi không thấy cuối.
Bước chân anh vội vã, đi ngang qua một gian phòng khách quý, loáng thoáng nghe được vài tiếng thở dốc ám muội khiến người khác đỏ mặt, đứt quãng, không rõ ràng truyền vào trong tai.
Cố Tinh Trạch nhịn không được, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Từ trước tới nay anh đều rất cảnh giác, mặc dù các khách phòng đều được cách âm rất tốt, nhưng anh vẫn có thể nghe được âm thanh vọng ra.
Cố Tinh Trạch sợ hãi đứng lại trước cửa, nghe tiếng rên rỉ thống khổ của nữ nhân bên trong, tiếng cười càn rỡ cùng tiếng thở gấp của đàn ông, giống như kim châm vào tai anh.
Chết tiệt!
Anh cắn môi, không kịp nghĩ nhiều, bàn tay dùng sức đập cửa.
Người bên trong làm như không nghe thấy tiếng gì.
“Thi Thi... Thi Thi...”
Anh nắm chặt tay cầm, ra sức vặn, cửa bị khóa trong, không xoay chuyển chút gì.
Cố Tinh Trạch mất kiên nhẫn, lui lại mấy bước, phi người, đá mạnh để phá cửa vào.
Vừa vào được phòng, không khí ái muội trong phòng ập tới.
Ánh đèn đỏ mờ ảo, quần áo vương vãi đầy đất, tiếng động trong phòng không hề ngừng lại, giọng cười âm trầm của đàn ông, nhất nhất gợi cho anh tình hình đang xảy ra bên trong.
Cố Tinh Trạch cau mày, thần kinh căng thẳng, sải bước vào phòng trong, ngay lúc anh đẩy cửa ra, đập vào mắt là cảnh tượng khiến sắc mặt anh lập tức tối sầm lại.