A!
Thật là bực mình.
Cả ngày cậu cứ như là một loài động vật quý hiếm bị mọi người vây quanh soi xét.
Thật sự phiền phức.
Cái gì mà mẹ cậu kiếp trước cứu vớt cả vũ trụ?
Trên thế giới này mẹ là người mà cậu thương yêu nhất.
Cho dù kiếp trước mẹ cậu không phải siêu anh hùng cứu vớt thế giới thì mẹ vẫn là người cậu thương yêu nhất!
Bánh bao nhỏ đáng thương bị một đám các cô các mẹ vây quanh cưng nựng, rốt cuộc cũng có một anh hùng cái thế đạp cân đẩu vân bảy màu tới cứu vớt cậu.
Một chiếc xe thể thao Bugatti Veyron phong cách đột nhiên dừng ở cổng trường, khi Lý Hàn Lâm xuống xe, xe thể thao cực lóa mắt không khỏi khiến người qua đường kinh ngạc hô lên.
“Trời ơi! Bugatti Veyron, đây chính là bản số lượng có hạn với tốc độ siêu tốc, đẳng cấp quá đi!”
“Tôi chỉ từng thấy nó ở trên tạp chí mà thôi, những chiếc siêu xe như thế này có giá trị hàng trăm ngàn vạn, trời ơi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn tận mắt chiếc xe này!”
“……”
Sự xuất hiện của chiếc siêu xe đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người xung quanh vây đến xem.
Không ít người qua đường sôi nổi lấy di động chụp ảnh quay video.
Những người bình thường chỉ được nhìn thấy những chiếc siêu xe như thế này trên các tạp chí mà thôi, đặc biệt là đối với loại siêu xe phiên bản giới hạn có giá trên trời như chiếc này của Lý Hàn Lâm, hiển nhiên bọn họ chưa từng gặp qua.
Vân Thiên Hữu khóe môi giật giật.
Cậu bé nhìn những người qua đường hết trầm trồ chụp ảnh rồi tiến đến sờ mó một lúc, thật hết chỗ nói rồi.
Liếc mắt một cái liền phát hiện bóng dáng Bánh bao nhỏ ở đám người bên trong, Lý Hàn Lâm lập tức nhanh chân chạy về phía cậu bé.
“Tổng giám đốc Vân, chú đã tới chậm, haha!”
Vân Thiên Hữu vẻ mặt khó chịu, lạnh lùng mà liếc mắt nhìn ông ta một cái, vừa muốn phát tác, lại thấy dường như Lý Hàn Lâm biết tiếp theo cậu sẽ nói câu gì, vội vàng cúi đầu, cầu xin tha thứ nói: “Tuyệt đối đừng trừ tiền lương của chú! Tổng giám đốc Vân, tích cóp tiền cưới vợ rất vất vả đấy!”
Hữu Hữu: “……”
Lý Hàn Lâm chớp đôi mắt nhìn gương mặt đang nịnh nọt tươi cười kia.
Vân Thiên Hữu lạnh nhạt nói: “Đủ rồi. Cho cháu một lý do vì sao chú đến trễ, nếu không, tiền thưởng sẽ bị trừ!”
“Có! Chú đến trễ là thật sự có nguyên nhân!” Lý Hàn Lâm lập tức biện bạch.
“Nói!”
“Hôm nay chú tra được một việc, chú ôm cháu lên xe trước đã, sau đó chúng ta từ từ nói.”
Dứt lời, Lý Hàn Lâm cúi người bế cậu bé lên xe.
Ở ghế lái phụ trang bị ghế dựa an toàn cho trẻ em, ông ta cố ý chuẩn bị vì cậu.
Vân Thiên Hữu vô cùng khó chịu: “Thứ này thật ấu trĩ, cháu không phải trẻ con, không cần ngồi!”
Lý Hàn Lâm uất ức nói: “Tổng giám đốc Vân, cháu không muốn ngồi cũng không có cách nào khác, vì an toàn cả mà! Hơn nữa, pháp luật nước ta quy định, trẻ em dưới tám tuổi nhất định phải ngồi ghế dựa an toàn!”
Vân Thiên Hữu vẻ mặt u oán.
Thật sao, cậu chưa đầy tám tuổi.
Trên xe, Lý Hàn Lâm đem một chồng tư liệu trình đến tay cậu, Vân Thiên Hữu tiếp nhận tư liệu, đại khái mà lật xem một chút, liền nhíu mày: “Chú phái người theo dõi Mộ Uyển Nhu?”
“Đúng vậy! Suốt 24 giờ không rời nửa bước.”
“Làm không tồi.” Vân Thiên Hữu rất hiếm khi lương thiện mà cho kích lệ ông ta một câu, vui vẻ cong miệng cười: “Tháng này tăng lương!”
Lý Hàn Lâm lập tức vui mừng ủng hộ: “Tổng giám đốc Vân thật tốt bụng!”
Vân Thiên Hữu lại cúi đầu đọc mấy trang tư liệu, ánh mắt bỗng nhiên dừng ở một trang báo cáo chẩn đoán mang thai, cậu nhìn lướt qua, ngạc nhiên: “Người phụ nữ này…… Mang thai?”
“Đúng vậy!”
“Tại sao lại như vậy?” Vân Thiên Hữu hồ nghi: “Không phải nói cô ta vốn vô sinh hay sao?”
“Cái này chú cũng không rõ lắm.” Lý Hàn Lâm suy nghĩ một chút, sau đó tỉ mỉ kể lại chuyện này một lần.
Vì để tránh tai mắt của người nhà họ Mộ, Mộ Uyển Nhu cố ý chọn một bệnh viện tư nhân không có danh tiếng, dùng một số tiền lớn mua chuộc bác sĩ khoa phụ sản, làm xét nghiệm thai.
Kiểm tra cho kết quả, cô ta đã mang thai bốn tuần.