Cung Kiệt cũng nghiêm túc nói, “Chị, chị không nên đi! Trường hợp như vậy, người rất đông, cho dù không bị người ta chen lách, dụng chạm, làm bị thương, sợ là chị đi, lại khó kìm lòng nổi, đến lúc đó, chị khóc lên, người nào khuyên được chị. Hơn nữa… Đôi mắt của chị không nhìn thấy, sao có thể gặp mặt anh ta lần cuối được?”
Vân Thi Thi nghe vậy, đôi mắt đỏ lên trong nháy mắt.
“Tiểu Kiệt, em đi với chị, có được không? Cho dù không nhìn thấy anh ấy lần cuối cùng, đưa anh ấy đi một đoạn đường cũng được!”
Cầu xin của cô, Cung Kiệt không nhẫn tâm từ chối.
Anh nhìn Mộ Nhã Triết, lại nhìn cô, thở dài một tiếng nói, “Cho dù em đồng ý, anh rể cũng không nhất định đồng ý để chị đi! Huống hồ, bây giờ đôi mắt của chị không được tốt, không nhìn thấy được gì, nhỡ bị va chạm, anh rể không đau lòng, em cũng đau lòng thôi!”
Cung Kiệt bướng bỉnh lỳ lợm như sư tử, vậy mà giống đứa bé làm nũng với cô.
Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn anh một cái, lúc này mới hài lòng gật gật đầu.
Đây chắc là chuyện hiếm có khi anh và cậu em vợ này cùng chung nhận thức.
Vân Thi Thi nghe xong lời này, càng cô đơn hơn.
Cánh môi cô run run một phen, giọng run run, “Tiểu Kiệt, nếu chị không gặp mặt anh ấy lần cuối, chị nhất định khó mà tha thứ cho bản thân chị… Chị… Chị hi vọng có thể ở bên cạnh anh ấy vào thời khắc cuối cùng, chỉ yên lặng đứng ở phía xa cũng được.”
Cung Kiệt khó xử nhìn về phía Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết cũng không cố chấp, thấy cô cố chấp như vậy, hít sâu một hơi khí lạnh, lập tức mỉm cười nói, “Nếu em cố chấp muốn đi, như vậy, anh có một điều kiện. Để anh đi cùng em, được không?”
“Dạ.”
Chỉ cần có thể đi, cho dù điều kiện gì, cô cũng chấp nhận.
Sở dĩ Mộ Nhã Triết muốn đi cùng cô, là vì anh lo lắng trên đường lại xảy ra sai sót gì đó.
Cho dù đến lúc đó gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, anh ở bên cạnh cô, anh cũng an tâm hơn.
Ít nhất, lại gặp nguy hiểm, cô sẽ không bất lực như vậy.
Vân Thi Thi nằm viện tới nay, người đến thăm rất ít, không phải là nhân duyên của cô không tốt, mà là lúc cô nằm viện, có rất ít người biết.
Cô không nói cho bất luận kẻ nào, cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ở lại bệnh viện.
Ngoại trừ Cung Kiệt, Hoa Cẩm, còn có Tần Chu, cùng với mấy cấp cao của công ty và giám đốc Qúy Lâm hầu như không có ai biết rõ.
Không ai tới thăm, trái lại rơi vào yên tĩnh.
Cô trái lại có thể yên tâm ngủ hơn.
Mộ Nhã Triết đồng ý cùng cô đến lễ truy điệu của Cố Tinh Trạch, làm cô vô cùng vui mừng.
…
Trước cử hành lễ truy điệu, Tần Chu là người thay Cố Tinh Trạch thu dọn di vật.
Lúc thu dọn di vật, Tần Chu bất ngờ phát hiện ra báo cáo bệnh của anh ta?
Bệnh sao?
Anh ta mở ra xem, cho dù bác sĩ viết ngoáy, nhưng mà anh ta vẫn đọc được, bệnh tình của Cố Tinh Trạch tệ hơn anh ta tưởng tượng nhiều.
Chứng lo lắng nghiêm trọng và chứng mất ngủ sao?
Cùng với báo cáo bệnh còn có một quyển nhật kí.
Cố Tinh Trạch không có thói quen viết nhật kí, nhưng nhìn quyển nhật kí này, Tần Chu suy đoán, chắc là bác sĩ bảo anh ta viết.
Từ nhật kí biết được, hơn nửa tháng rồi, Cố Tinh Trạch chưa có một giấc ngủ ngon.
Lần trước gặp, Tần Chu ý thức được, lúc ấy Cố Tinh Trạch đã lâu không có ngủ ngon, sắc mặt cực kỳ tệ, trang điểm mất rất nhiều thời gian.
Lúc quay <Cực hạn thanh xuân>, có một số cảnh anh ta rõ ràng có thể tự mình hoàn thành, nhưng mà bởi vì trạng thái thân thể không tốt, đoàn làm phim chỉ có thể mời thế thân hoàn thành.