Nhưng Khương Thân cảm thấy cực kỳ ấm ức.
Anh ta mới ôm được bao lâu chứ? Nửa phút cũng chưa được, sao bé con lại khóc lợi hại như vậy?
Quá không nể mặt rồi!
Hữu Hữu thấy, trong lòng rốt cuộc cũng hài lòng!
Cậu ở một bên vui vẻ nói, “Ha ha! Cháu đã nói rồi, em gái đâu dễ ôm như vậy? Em gái nhà cháu cực kỳ kiêu ngạo, không phải ai ôm cũng được! Em ấy cực kỳ sợ người lạ, không thích, ôm một giây cũng không được!”
Cậu nhấn mạnh câu ‘Không thích’, Khương Thân cảm thấy mình nằm không mà cũng trúng đạn, vô tội kháng nghị, “Chú mới gặp công chúa nhỏ lần đầu! Nếu lão đại không che giấu, chú đã sớm chiếm được sự yêu mến của công chúa nhỏ rồi! Hữu Hữu, cháu tuyệt đối không có đáng yêu, không an ủi chú Khương Thân thì thôi, còn ở một bên vui sướng khi người khác gặp họa!”
“Bởi vì em ấy ôm em gái cũng không được lâu, ôm lâu, em gái sẽ khóc, tuyệt đối không nể tình.”
Tiểu Dịch Thần ở một bên châm chọc.
Khuôn mặt vốn đang đắc ý của Hữu Hữu lập tức đen xì, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh mét suy sụp, lên án công khai Tiểu Dịch Thần, “Anh muốn phá em sao? Anh nói giống như anh có thể ôm được em ấy lâu vậy!”
“Lần trước anh đặc biệt tính thời gian rồi!” Tiểu Dịch Thần đúng lý hợp tình nói, “Anh ôm Nguyệt Dao được ba phút 11 giây mới khóc!”
Vân Thi Thi cảm thấy thú vị, truy hỏi, “Vậy Hữu Hữu ôm em gái được bao lâu?”
“Một phút 59 giây!” Tiểu Dịch Thần chống nạnh nói.
Mặt Hữu Hữu lại đen hơn một chút, thở hổn hển trừng Tiểu Dịch Thần.
Lục Cận Dự cảm thấy hai thằng nhóc này quá đáng yêu, bị ngữ khí nghiêm túc của Tiểu Dịch Thần chọc cười ngửa tới ngửa lui, cảm thấy hai thằng nhóc này đúng là dễ gây cười!
Tiểu Nguyệt Dao thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ, giống như xem nhẹ mình, khóc càng lớn tiếng hơn!
Vân Thi Thi vừa mới chuẩn bị nhận lấy bé, Lục Cận Dự ở một bên xung phong nhận việc, “Đến lượt tôi ôm thử xem!”
Khương Thân không chịu.
Lục Cận Dự nói, “Nhất định là anh cảm thấy đến lượt tôi ôm, nếu Nguyệt Dao nở nụ cười anh sẽ mất mặt, sợ phải không?”
“Ai nói tôi sợ chứ? Cận Dự, anh ôm cũng như vậy thôi, đứa bé này nhận thức rất tốt, không tin cậu thử xem!”
Lục Cận Dự tất nhiên không chịu thua, đi lên phía trước, cẩn thận nhận lấy Tiểu Nguyệt Dao trong tay anh ta, mới vừa ôm trong tay, Nguyệt Dao thấy đổi người, nhưng mở to mắt thấy không phải là người mình muốn, giống như tức giận, khóc càng lợi hại hơn, thậm chí nâng hai chân nhỏ lên, oán hận giẫm đạp Lục Cận Dự.
Trở sơ sinh năm tháng, chân có bao nhiêu sức lực chứ?
Huống chi Lục Cận Dự thường xuyên tập thể hình, sức lực cánh tay rất lớn, bé con giẫm lên, căn bản không đau, một chút cảm giác cũng không có, nhưng nhìn ra được, đứa nhỏ này cực kỳ bài xích anh ta.
Khương Thân thấy, ra vẻ nói, “Xem đi! Tôi nói rồi mà, Tiểu Nguyệt Dao nhận thức, anh ôm bé con cũng không như vậy thôi!”
Lục Cận Dự không phục, “Chỉ biết nói mát!”
Vân Thi Thi nhìn không được, thấy Nguyệt Dao khóc rất lợi hại, khàn cả giọng, sợ bé con khóc đến mức không thở nổi, lập tức đi lên trước nói, “Đến lượt tôi ôm đi!
“Cứu tinh đến rồi cứu tinh đến rồi!”
Lục Cận Dự chảy mồ hôi lạnh nói.
Thấy Tiểu Nguyệt Dao khóc kinh thiên động địa như vậy, anh ta cũng đau đầu, anh ta không biết cách dỗ đứa bé, quan trọng là, Tiểu Nguyệt Dao khóc lợi hại như vậy, nếu để cho lão đại biết, tiền thưởng tháng này lại không có!