“Lời đồn?”
Tô Kỳ tỏ ra hứng thú.
“Lời đồn gì?”
“Tin đồn về anh, có người nói, anh trốn học, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, còn có nữ sinh phá thai vì anh, đều là thật vậy sao?”
Tô Kỳ nghe xong, đùa cợt cười, “A..., là những chuyện này hả. Tôi còn tưởng là chuyện gì!”
“Vậy lời đồn có phải thật không?”
“Nửa thật nửa giả.”
“Nửa thật nửa giả?”
Tôi lại càng không hiểu, không hiểu ý của anh ta.
“Hoặc là thật, hoặc là giả, cái gì là nửa thật nửa giả?”
“Có đôi khi, ánh mắt nhìn thấy, không nhất định là thật. Lỗ tai nghe thấy, cũng không nhất định là thật. Tỷ như tôi hút thuốc, tôi uống rượu, tôi đánh nhau, những chuyện này là thật. Nhưng có người đồn rằng tôi làm con gái người ta phá thai vì tôi - - tôi từng cùng một nữ sinh đi phá thai, nhưng mà, không phải tôi làm cô ấy to bụng.”
“Không phải anh, thì là ai?”
“Chuyện này, tôi không thể nói.” Tô Kỳ cười cười, “Tôi đồng ý giữ bí mật rồi.”
“Keo kiệt!”
Tôi than thở một tiếng, “Anh có thật nhiều bí mật.”
“Ai mà không có bí mật chứ? Nếu em thật sự muốn biết, thôi thì, chúng tôi trao đổi một phen?”
Tô Kỳ đạp xe, chạy lên trước tôi, đánh giá tôi.”Hẳn là em cũng bí mật nhỏ, em nói cho anh biết bí mật của em, anh nói cho em biết bí mật của anh, như vậy mới công bằng.”
Tôi nghiêm túc nhìn anh ta.
Sau một lúc lâu, tôi cười với anh ta, ra vẻ thần bí, “Không thể nói cho anh biết!”
“Cắt!” Tô Kỳ một chẳng để ý.
Xoay người, tôi cắn môi, khoanh tay, tim đập rất nhanh.
Tâm sự nặng nề về đến nhà, đẩy cửa phòng sách ra, tôi thấy trên bàn học của Đông Vũ, sách vở ngay ngắn chỉnh tề, hiển nhiên còn chưa tan học về nhà.
Tôi đứng tại chỗ thật lâu, nhớ lại những lời Tô Kỳ vừa nói.
Đúng như anh ta nói, trong lòng mỗi người, đều cất giấu bí mật không thể nói.
Mà bí mật của tôi, chỉ liên quan tới Đông Vũ mà thôi.
...
Tôi thích anh.
Từ lúc nào, tôi nhận ra tình cảm mình dành cho anh, không bình thường?
Là lúc tôi bị người ta bắt nạt, anh nhìn tôi tắm rửa, sau đó hùng hổ đi tìm người kia đòi lại công bằng cho tôi?
Hay là, lúc tôi nhìn thấy những đứa trẻ khác vây quanh anh, tôi khát vọng anh chỉ thuộc về một mình tôi?
Là lúc Mộng Lan nói, tôi và Đông Vũ không có cách nào ở bên nhau?
Hay là, lúc tôi nhìn thấy anh lấy rất nhiều món quà từ trong ngắn bàn, sau đó lập tức ném vào thùng rác, trong lòng tôi cảm thấy vui vẻ không gì sánh kịp?
...
Không thể hiểu nổi.
Từ khi sinh ra, tình cảm tôi dành cho Đông Vũ, khác với tất cả mọi người.
Không phải cảm giác thân mật giữa người thân, lại càng không phải cảm giác ái mộ dành cho người yêu, mà là, trên thế giới này, trừ anh, tôi không quan tâm ai cả.
Đây có phải thích không?
Tôi thấy mơ màng, muốn biết, lại không dám tìm hiểu.
Tôi cảm thấy, có một số việc, một khi quá rõ ràng, sẽ khó có thể lựa chọn.
Cảm giác khác thường như vậy, cứ ngẫu nhiên một lần lại một lần, làm phiền lòng tôi.
Tôi nhớ có một lần, đại hội thể dục thể thao mỗi năm một lần của Trường Số 1, tôi lẻn vào trường học chơi, vui vẻ tìm được phòng học của Đông Vũ, vừa đi vào, thì thấy một nữ sinh lén lút đứng trước bàn học của Đông Vũ, trong tay cầm một phong thư, muốn nhét đi vào.
Tôi bước lên, túm lấy phong thư của cô nữ sinh kia, cầm trong tay, cao giọng chất vấn, “Cô muốn làm gì!?”