Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3119: Chương 3119: Quả Trám (44)




Tôi chưa bao giờ gặp người phụ nữ này, gầy gầy, vóc dáng cao cao, khuôn mặt thanh tú, cười rộ lrrn cực kỳ ngọt ngào, mặc bộ váy trắng tinh.

“Đông Vũ!”

Tôi chạy tới, giấu bánh ngọt ra phía sau, đi đến bên cạnh anh, tò mò hỏi anh, “Cô ấy là ai vậy ạ?”

Đông Vũ nhìn tôi một cái, trên mặt không hiểu sao lại có chút mất tự nhiên, nữ sinh đó nhìn tôi một cái, thoải mái giới thiệu, “Em là em gái Đông Vũ sao?”

“Ừm, đúng vậy!”

“Xin chào!”

Cô ta cười vươn tay ra, hướng về phía tôi, “Chị là bạn gái Đông Vũ, học cùng lớp anh ấy!”

Bạn gái?

Tôi có chút sững sờ liếc mắt đánh giá cô ta, rõ ràng không tin lời nói một bên của cô ta, thế cho nên cô ta vươn tay ra, tôi không có bắt tay lại trước, mà ngơ ngẩn nhìn cô ta, có chút không biết làm sao.

“Lâm Lị, đây là em gái anh, tên Hạ Thuần.”

Đông Vũ giới thiệu, lại nói với tôi, “Hạ Thuần, đây là bạn gái anh, tên Lâm Lị.”

“Bạn gái… Của anh?”

Tôi không thể tin được, thế cho nên vẻ mặt nhìn có chút bối rối.

Đông Vũ thấy tôi bối rối, vẻ mặt cũng không được tự nhiên.

Lâm Lị không có một chút không được tự nhiên, mỉm cười nói, “Có phải em… Không được em ấy thích không?”

Đông Vũ nhếch môi, “Làm sao có thể? Chỉ là em ấy hơi sợ người lạ.”

Sợ người lạ…

Đúng vậy. Tôi đúng là sợ người lạ.

Nhất là đối với người bạn gái đột nhiên xuất hiện, có chút bất ngờ không phòng ngự.

Có lẽ Đông Vũ thấy bầu không khí quá cứng ngắc, vội vàng nói với cô ta, “Chúng ta lên lầu trước đi!”

Sau đó, lại nói với tôi, “Em cũng nhanh chóng lên lầu đi, sắp chuẩn bị nồi lẩu rồi! Đêm nay cha mẹ không ở nhà, em nhớ giữ bí mật chuyện này đó…!

Anh dựng ngón tay lên, để lên cánh môi, trừng mắt với tôi, tôi sững sờ nhìn anh đi lên lầu, đứng bất động tại chỗ.

Tôi không biết, khi đó tôi, vì sao lại cố chấp như vậy, đứng ngây ngốc ở dưới lầu.

Có lẽ là cho rằng, nếu Đông Vũ không thấy tôi đi lên lầu, sẽ đặc biệt chạy đi tìm tôi sao?

Tâm tư của anh nhẫn nhụi như thế, sẽ nhìn ra được - - tôi không vui sao?

Anh sẽ giống như trước đây, dịu dàng dụ dỗ tôi, sau đó nói cho tôi biết - - đây là gạt tôi sao?

Tôi vẫn đứng ngây ngốc, không có lên lầu, mãi đến khi Tô Kỳ đến, anh ta dừng xe xong, phát hiện tôi đứng ở dưới lầu, vẫn không nhúc nhích, đi tới, vỗ vỗ vai tôi.

“Sao em lại không đi lên lầu?”

Anh ta nhắc nhở, lúc này tôi mới lập tức phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, bất tri bất giác, đã là hoàng hôn rồi.

Tôi vậy mà đứng ngây ngốc hai tiếng.

Anh ta thấy tôi vẫn ngây ngốc như cũ, dở khóc dở cười, nhìn bánh ngọt trong tay tôi, vội vàng nhận lấy, lúc này tôi mới phát hiện, ngón tay bị dây lụa bánh ngọt ghìm chặt tạo ra vết máu.

“Lên lầu đi! Bé ngốc.”

Tô Kỳ nói xong, liền muốn kéo tay tôi.

Tôi vội hỏi anh ta, “Tô Kỳ, có phải Đông Vũ có bạn gái rồi không?”

Trên mặt Tô Kỳ không có chút bất ngờ, hỏi lại, “Em không biết sao? Em còn nói Đông Vũ chưa từng giấu diếm em một chút gì, cậu ấy có bạn gái không nói với em sao?”

Tôi lắc lắc đầu, hỏi anh ta, “Hẹn hò bao nhiêu lâu rồi ạ?”

“Chắc là hơn một tháng thôi! Mỗi khi trời tối, đều cùng nhau tan học về nhà.”

Tôi “A…” một tiếng, lúc này mới hiểu, khoảng thời gian gần đây, vì sao mỗi lần anh ấy tan học về đều muộn như vậy.

Anh có bạn gái rồi…

Tôi có chút khó mà tiếp nhận chuyện như vậy.

Khi Tô Kỳ nắm tay tôi lên lầu, vào phòng, Đông Vũ đang ở phòng bếp, chuẩn bị nguyên liệu làm lẩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.