Cố Tinh Trạch ngẩng đầu liếc Mộ Uyển Nhu một cái, gọi nói đột nhiên lạnh lẽo u ám: “Còn chưa cút?”
Mộ Uyển Nhu vì thái độ anh cảm thấy không thể tin được, anh vì Vân Thi Thi mà rống cô ta? Nhất thời giận không kềm được nói: “Cố Tinh Trạch, anh vì một kẻ...”
“Cút!” Cố Tinh Trạch mất kiên nhẫn, đôi mắt nghiêm nghị.
Mộ Uyển Nhu tức giận khó nén, lại sợ bối cảnh của Cố Tinh Trạch, cũng chẳng muốn so đo với anh, mục đích của cô ta đã đạt tới, bởi vậy, cũng không muốn ở lại quá lâu, vì thế hừ lạnh một tiếng, dẫm giày cao gót đi mất.
Cố Tinh Trạch cúi đầu nhìn Vân Thi Thi, đã thấy cô cúi đầu, bả vai nhẹ nhàng co rúm lại, anh gọi tên cô vài tiếng, nhưng dù thế nào cũng không được đáp lại.
“Thi Thi? Em làm sao vậy...” Cố Tinh Trạch không biết làm sao với cô, hai tay nâng mặt cô lên, đầu ngón tay mới vừa chạm đến gò má của cô, lại chạm được một mảnh ****.
Cố Tinh Trạch cả kinh, hơi hơi cúi người, Vân Thi Thi lại xoay mặt đi, phất tay anh ra, trốn tránh đụng chạm của anh, đầu cúi càng thấp, quay lưng lại.
Giọng nói run rẩy cố chịu đựng truyền đến: “Cố Tinh Trạch, em không sao, anh mặc kệ em, đi chơi với bạn của anh đi.”
Vân Thi Thi gắt gao cắn môi, dùng lực rất mạnh, cơ hồ cắn nát cánh môi.
Chịu đựng, nghiền nát tất cả nghẹn ngào nuốt vào trong bụng, cô không muốn để cho bất kì ai nhìn thấy mình chật vật yếu ớt!
Cảm thấy thẹn vô cùng.
Khóc có ích lợi gì? Rõ ràng cô có lập trường phản kích, nhưng khi cô nghe được Mộ Uyển Nhu nói với cô, cô ta mang thai con của Mộ Nhã Triết, khi đó, toàn thân cô lập tức mất đi sức lực, mất đi sức mạnh chống lại.
Vùng vẫy cũng tìm không thấy lập trường, có vẻ vô cùng dư thừa.
Ngay cả việc nghi ngờ độ chân thật trong lời nói của Mộ Uyển Nhu, cô cũng không có dũng khí, sợ nghe thấy đáp án hủy diệt.
Con người một khi đối mặt với chuyện tình cảm, luôn luôn yếu đuối không chịu nổi.
Cô không dám nghĩ tiếp, sợ bị sự thật tàn nhẫn đả kích tan xương nát thịt.
Cho đến giờ phút này, cô mới nhìn rõ rồi trái tim mình.
Hóa ra đối với người kia, cô đã giao ra nhiều cảm tình như vậy, khiến cô không tưởng tượng được.
Bởi vậy, ngay lúc Mộ Uyển Nhu đắc ý tuyên bố với cô chuyện cô ta mang thai, cô lập tức quân lính tan rã.
Vốn dĩ cô cũng không tin, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Mộ Uyển Nhu mang thai thật cũng không chừng.
Ngày đó, cô vô cùng rõ ràng nhìn thấy, Mộ Uyển Nhu quả thật có phản ứng nôn nghén, phản ứng rất chân thật, căn bản không giống như đang giả bộ.
Cô từng có thai, biết rõ có vài thứ hành động không biểu đạt được.
Đó là dấu hiệu có thai mà, cô nên sớm nghĩ tới.
Nếu cô ta thật sự mang thai, không phải con của Mộ Nhã Triết, thì là của ai? Dù sao cô ta là vị hôn thê của anh ấy mà?
Danh chính ngôn thuận, vì sao anh ấy không thể đụng vào cô ta?
Mộ Nhã Triết hẳn là cũng biết rồi.
Chuyện tốt như vậy, Mộ Uyển Nhu hẳn là gấp gáp nói cho anh nghe rồi.
Nếu biết rõ, vậy sao anh vẫn nói với cô những lời hứa hư vô mờ mịt?
Chẳng lẽ của tình cảm cô dễ dàng đùa bỡn như vậy sao?
Vân Thi Thi nghĩ đến lúc Mộ Nhã Triết dán bên tai cô, nói ra những lời hứa hẹn, khóe môi bật ra tiếng nghẹn ngào, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô mấp máy môi, nhíu mày, muốn cười, tiếng cười bật ra khóe miệng, lại thành nghẹn ngào run rẩy.
Chỉ biết khóc, chỉ biết khóc! Khóc cái gì chứ!
Cô oán hận cắn răng, dùng lực lau nước mắt.
Thật là chán ghét bản thân yếu ớt như vậy, thật là chán ghét bản thân già mồm cãi láo như vậy.
Nhưng cô không phải kẻ thứ ba.
Vốn dĩ tất cả mọi thứ, đều nên thuộc về cô. Mộ Uyển Nhu mới là kẻ thứ ba.