Mới đầu Vân Thi Thi còn ái ngại, Tần Chu lại nói: “Danh tiếng của cô bây giờ còn ít, nhưng sau khi phim được ra mắt, danh tiếng cũng sẽ tăng lên, nếu như báo giới để lộ ảnh chụp lén này, bộ đồ cô mặc trông rẻ tiền mà còn kém sang như vậy, người ngoài lại tưởng tôi ngược đãi cô đấy!”
Nghe vậy, Vân Thi Thi cũng không thể từ chối được nữa.
Vì vậy, liền đem cất gọn hết đống quần áo đồ hiệu vào trong tủ đồ.
Thực ra, Vân Thi Thi thuộc dạng phụ nữ dễ tính, cũng không có mắt thẩm mĩ lựa đồ, vì thế, không ít lần bị Tần Chu chê bai.
Tiếu Tuyết mừng thầm.
Ngày trước, Vân Thi Thi rất hot ở trên weibo, do đó một người ít lướt weibo như Tiếu Tuyết đây cũng dần dần dưỡng thành thói quen sử dụng weibo.
Từ tận đáy lòng cô ấy cảm thấy mừng thay cho cô.
“Thi Thi?”
Tiếu Tuyết thử gọi vài tiếng.
Vân Thi Thi mở mắt, tỉnh lại, vừa nhìn đã thấy Tiếu Tuyết đang cười hì hì, lộ hai má lúm đồng tiền, chép miệng nói: “Tiếu Tuyết, đến rồi sao!”
“Ừ, bởi vì trên đường có xảy ra tai nạn giao thông, kẹt xe mất nửa giờ, huhu! Thi Thi chắc đã phải đợi lâu rồi!”
“Không sao...”
Lời vừa nói phân nửa, thì ngừng lại.
Vân Thi Thi nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang đứng cạnh Tiếu Tuyết, sắc mặt hơi ngẩn ra.
Tiếu Tuyết theo tầm mắt của cô nhìn lại, nhìn người đàn ông kia một chút, lập tức ôm lấy cánh tay người nọ, bộ dạng như con chim nhỏ tựa đầu vào trên người anh ta, hồ hởi giới thiệu: “Thi Thi, giới thiệu với cậu, đây là bạn trai của tớ, Cao Nam, bọn tớ quen nhau được một tháng rồi đấy! Ngày hôm nay chính là kỷ niệm một tháng, hì hì. Tớ mang theo bạn trai tới chỗ hẹn, cậu không ngại chứ!!”
Sắc mặt của Vân Thi Thi vẫn còn ngờ ngợ, liền cười: “Sao lại ngại chứ? Chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ.”
Cao Nam lập tức bước lên, đưa tay ra với Vân Thi Thi, lịch sự nói: “Chào cô, Thi Thi, tôi gọi là Cao Nam, vừa là đồng nghiệp cũng vừa là bạn trai của Tiếu Tuyết, vẫn thường hay nghe Tiếu Tuyết kể về cô!”
Ánh mắt của người đàn ông này lúc nhìn cô, không hiểu sao lại khiến cô khó chịu.
Càng không biết có phải đấy chỉ là ảo giác hay không, ánh mắt của anh ta lúc nhìn cô rất âm trầm.
Âm trầm đến nỗi là người ta sợ hãi.
Chỉ là, thoáng cái ánh mắt này đã biến mất.
“Chào anh.” Vân Thi Thi đưa tay ra bắt lại.
Chỉ có điều lúc mà cô muốn rút tay lại thì tay của anh ta lại nắm chặt không buông.
Sắc mặt Vân Thi Thi trở nên bối rối, rút mạnh tay về.
Người này rốt cuộc là làm sao vậy.
Thật kỳ quái, sao lại đi nắm chặt tay cô không buông!
Ấn tượng của Vân Thi Thi đối với người này lập tức trở thành ấn tượng xấu.
Ánh nhìn của người này cứ khiến cô cảm thấy như có ngàn vạn kim đâm vào người, rất khó chịu.
Tiếu Tuyết và Cao Nam cùng nhau ngồi xuống, người phục vụ đưa tới Menu, cô ấy chọn hai tách cà phê cùng với một ít đồ ăn.
“Cũng nên gọi cho Thi Thi một ly cà phê nhỉ?” Cao Nam ở một bên nói.
Không đợi Vân Thi Thi mở miệng, Tiếu Tuyết lắc đầu nói: “Thi Thi không thích uống cà phê.”
“Vì sao?” Mọi chú ý của Cao Nam hình như tập trung hết ở trên người Thi Thi, nhìn về phía cô, khách khí cười: “Cà phê tuy đắng, nhưng thêm nếm một chút, sẽ rất thơm.”
“Cảm ơn, tôi không thích uống cà phê.” Vân Thi Thi lịch sự từ chối.
Cô đã nói như vậy tự nhiên Cao Nam cũng không tiện nói thêm gì.
Tiếu Tuyết liếc mắt nhìn Cao Nam: “Đấy, em đã nói mà! Anh còn không tin em. Thi Thi không thích cà phê, trước đây em cố tình ép cô ấy uống một ngụm, cô ấy còn bị đắng đến phát khóc! Còn chê là cà phê chẳng có gì ngon!”