“Sao cô lại ở chỗ này?”
Tống Vân Tích vừa dứt lời, Mộ Uyển Nhu lại nhìn về hướng nữ y tá, biểu hiện lúc này chỉ có sợ hãi, hoảng loạn trốn sau lưng Tống Vân Tích, chỉ vào nữ y tá kia mà gào khóc thảm thiết: “Ma quỷ! Người này là ma quỷ! Người này giết chết con của tôi! Cút ngay! Cút ngay!”
Cô ta điên điên khùng khùng gào thét, trốn sau lưng Tống Vân Tích, ngây dại, con mắt trừng to.
Trên mặt Tống Vân Tích tràn đầy sự lúng túng.
Nữ y tá kia vô cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác đành gọi điện cho bên an ninh, nói rằng bệnh nhân lên cơn.
Mãi đến tận khi bên an ninh lôi Mộ Uyển Nhu vào phòng bệnh thì Tống Vân Tích vẫn cứ sững sờ tại chỗ.
Sau đó, từ miệng viện trưởng mà anh ta biết được, bởi vì bệnh nhân này phải chịu tâm trạng bị kích thích quá độ, đồng thời lại có chứng vọng tưởng, nên trạng thái tinh thần luôn luôn không ổn định.
Cô ta được một người giấu tên đưa đến đây, lúc đến đây cũng không cung cấp thông tin của bệnh nhân chỉ yêu cầu bệnh viện chăm sóc, giúp đỡ đồng thời còn quyên góp cho bệnh viện một khoản tiền lớn.
Thế nên viện trưởng mới vui cười hớn hở mà thu nhận người bệnh từ trên trời rơi xuống này.
Tống Vân Tích biết thừa rằng ông viện trưởng này đang lừa gạt anh ta.
Anh ta suy đoán, Mộ Uyển Nhu nhất định là do người nhà họ Mộ đưa tới đây, đồng thời yêu cầu bệnh viện phải che giấu thân phận của cô ta.
Mộ Uyển Nhu bị điên rồi, nhà họ Mộ xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, thế nên mới đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, cho cô ta một nơi ở sạch sẽ.
Thế nhưng, với thân phận đặc thù của Mộ Uyển Nhu, người họ Mộ luôn luôn yêu cầu phía bệnh viện phải tuyệt đối giữ bí mật, không được tiết lộ cho bất kì ai.
Sau khi lấy được báo cáo giám định, Tống Vân Tích cũng không ở lại đây lâu làm gì.
Tống Ân Nhã nghe xong toàn bộ câu chuyện, vẫn cứ cảm thấy rất mơ hồ!
Một người đang khỏe mạnh, sao lại bị điên được chứ?
Sau khi Tống Vân Tích nói xong, còn không nhịn được mà thở dài: “Ân Nhã, em còn chưa được thấy cảnh tượng đó thôi! Trước đây anh nhìn thấy Mộ Uyển Nhu, lúc nào cô ta cũng cao quý hào phóng, rất có khí chất của con gái nhà giàu. Nhưng ngày hôm nay nào có dáng dấp khi xưa? Tóc tai bù xù, điên điên khùng khùng, không khác gì tên ăn mày! Cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra là do không được giúp đỡ, nên đời này cũng chỉ có thể sống quãng đời tàn tạ còn lại trong bệnh viện mà thôi!”
Tống Ân Nhã vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
“Em vẫn không thể tin được, sao Mộ Uyển Nhu lại phát điên được chứ? Cô ta ở bệnh viện nào vậy?”
“Bệnh viên Đức An.”
Tống Vân Tích đáp.
Tống Ân Nhã đăm chiêu.
“Sao vậy? Không tin anh mình à, nhất định phải tận mắt chứng kiến mới tin?” Tống Vân Tích có chút không hài lòng.
Tống Ân Nhã vội vàng nói: “Đâu có! Anh à, nghe anh nói, em có chút không tin được cho lắm!”
“Đến cả anh cũng không thể tin được. Lần gặp mặt trước, nhìn thấy cô ta mặt mày rạng rỡ xuất hiện trong buổi tiệc của nhà họ Mộ, vậy mà giờ đây, lại rơi vào tình cảnh thê thảm đến như vậy!”
Tống Ân Nhã vẫn nghĩ không thông: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì chứ? Một người làm sao vô duyên vô cớ lại bị điên, chắc chắn là bị cái gì đó kích thích.”
“Được rồi, cái đứa đầu nhỏ này, suy nghĩ nhiều làm gì!”
Tống Ân Nhã giận dỗi: “Cái gì chứ? Anh, đến cả anh cũng biết chế nhạo em rồi!”
Tống Vân Tích không nhịn được mà sờ sờ đầu nhỏ của cô: “Cô ta giờ đây thật sự bị điên rồi, ai cũng không nhận ra. Anh đứng trước mặt cô ta mà cô ta cũng không nhận ra.”