Trong lòng ông ta hiểu rõ, đây toàn bộ đều do nhà họ Mộ làm.
Ở thành phố này, lăn lộn nhiều năm, ông ta đã phải tích góp từng mối quan hệ nhỏ nhặt, nhưng mà dù tạo mối quan hệ thâm sâu thân quen đến đâu, thì đến khi ông ta đến nhà, thì ai cũng đóng cửa không tiếp.
Họ hàng… thì đừng nói đến làm gì?
Họ sẽ không cho một kể sắp phá sản mượn tiền, đó là lẽ đương nhiên.
Đỗ Bác Hùng vì lao lực quá độ, thể xác và tinh thần đều bị ảnh hưởng trầm trọng, mà ông có tiền sử bị bệnh tim, hiện tại đang phải nằm viện.
Vân Thi Thi nhìn Đỗ Gia Ngạn, lại nhìn Hoàng Lệ Lệ, hai người này đúng là tiều tuỵ hơn hẳn, cô cảm thấy họ thật tội nghiệp, sau mộ hồi than thở, rồi khóc lóc, Đỗ Gia Ngạn phải trơ mắt đứng nhìn cơ nghiệp sụp đổ. Mà lỗi lớn nhất, lại là do anh ta, cha anh ta đã khổ cực gây dựng, nửa đời của ông, đều chỉ cần một câu nói đơn giản của Mộ Nhã Triết, mà sụp đổ ngay trong chớp mắt. Vì thế bản thân cậu ta, tự trách không thôi.
Đối với Vân Thi Thi, anh ta vừa sợ, vừa hận, nhưng khi biết cô là người quan trọng thế nào với Mộ Nhã Triết, dù hận nhưng anh ta cũng không dám mạo phạm.
Vân Thi Thi nghe xong, trên mặt liền biến sắc, trong lòng thổn thức.
Việc này, cô không quan tâm.
Nhưng cô có chút hoảng sợ.
Cô không nghĩ rằng, Mộ Nhã Triết lại dồn nhà họ Đỗ và chỗ chết.
Nói trắng ra, họ có lỗi trước mà.
Vân Thi Thi thấp giọng nói: “Thật ra, cái người cầu xin sai người rồi, tôi không quyết định được chuyện của nhà họ Đỗ, tôi cũng không có liên quan.”
“Nhưng... Cô nhất định có thể giúp chúng tôi, đúng không?” Đỗ Gia Ngạn buồn rầu, trong một đêm, mà anh ta chẳng khác gì một ông lão, trên đầu đã xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Hoàng Lệ Lệ không nói gì.
Thực ra, nhà họ Đỗ gặp chuyện không may, cô đã sớm có ý định rút lui.
Vợ chồng vốn phải cùng vào sinh ra tử, tai vạ phải cùng chịu.
Nhưng cô ta và Đỗ Ngạn vẫn chưa kết hôn, mà nhà họ Đỗ lại xảy ra chuyện như vậy, cô dĩ nhiên sẽ tìm cách để thoát thân.
Nhưng Đỗ Gia Ngạn chẳng lẽ lại không biết ý định đó của cô ta, anh ta đã uy hiếp, nếu Hoàng Lệ Lệ dám phản anh ta, anh ta sẽ giết chết cô!
Hoàng Lệ Lệ sợ, nên không dám làm gì.
Đỗ Gia Ngạn đang buồn rầu đến cực điểm, trong lòng cũng đang oán giận Hoàng Lệ Lệ đến cực điểm.
Tính ra anh ta cũng là người tốt, đối với Hoàng Lệ Lệ, anh ta hết mực thương yêu cô, thực ra anh ta cũng là kẻ hào hoa, nhưng vì Hoàng Lệ Lệ, anh ta quyết chí thành gia lập nghiệp!
Không ngờ, sau một cuộc họp lớp, lại mang đến một tai hoạ như vậy.
Tâm tình của anh ta hiện giờ, sớm đã sụp đổ rồi!
Sau khi mọi việc xảy ra, trong một đêm, anh ta trở nên trưởng thành hơn, anh ta biết rõ bản thân quá bồng bột, làm gia nghiệp phải bước đến bờ vực bị phá sản.
Thấy Vân Thi Thi không nói gì, anh bỗng không nhịn được nữa, bịch một phát, quỳ thẳng xuống đất.
Hành động này của anh, làm Hoàng Lệ Lệ phải kinh ngạc, cô ta cảm thấy mất mặt không thôi, ở trước mặt Vân Thi Thi, cô ta trở thành người nghèo túng, anh ta lại quỳ gối trước mặt cô, khác nào không cho cô lấy mặt mũi?
Đỗ Gia Ngạn quỳ trên mặt đất, đầu tiên đập đầu vào cái, sau đó mạnh mẽ nói: “Vân Thi Thi, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Nhưng, tất cả đều do tôi mà ra, hãy để một mình tôi chịu, đừng liên luỵ đến người nhà của tôi! Tôi sai rồi, tôi thật sự đã biết sai rồi, cô làm ơn làm phước, hãy giúp tôi đi. Tôi không xin cô điều gì, tôi chỉ xin cô đừng bức nhà họ Đỗ đến đường cùng nữa, làm ơn! Cha tôi đã lớn tuổi rồi, cơ thể cũng không có tốt, nếu chịu thêm đả kích, sợ là ông sẽ không thể chịu được! Làm ơn, cô hãy đánh tôi mắng tôi, đừng đụng đến cha tôi, đừng bức tôi nữa được không…”