Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 2193: Chương 2193: Quyền Đấm Cước Đá




Sau cùng, khi anh ta lê thân thể mệt mỏi say khướt chuẩn bị rời khỏi đây thì một người đàn ông mặc quần áo đen từ đâu bỗng vọt vào.

Giờ phút này Tống Vân Tích đã say đến ngã trái ngã phải, liếc mắt quét đám người một vòng, bất mãn kêu gào: “ Mấy người, nhìn cái gì?”

Người đàn ông cầm đầu cười to, nói: “Cậu Tống, cậu còn chưa thanh toán tiền đêm nay đâu!”

“Thanh toán cái gì?!”

Tống Vân Tích tức giận nói: “Không phải tôi chỉ uống hai chai rượu đỏ thôi sao?!”

Người đàn ông kia khẽ ra hiệu, nhân viên phục vụ mặt không chút thay đổi chuyển giấy tờ qua, Tống Vân Tích nhận lấy, nhìn lướt qua, nhất thời liền tức điên: “888 vạn?!”

“Phải! Cậu Tống, cũng nên thanh toán tiền chứ?!”

Lời thông báo này khiến anh ta không được tự nhiên.

Nơi này là địa bàn nhà họ Cố, những lời anh ta vừa mới nói không khác gì việc tự tìm xui xẻo trên địa bàn nhà người ta, để cho cấp dưới như bọn họ nghe thấy những lời nhục mạ ông chủ nhà mình, đương nhiên họ muốn gây phiền phức cho anh ta rồi!

“Hai chai rượu vang tám trăm vạn, thêm một chiếc ly chân dài bị ngài làm vỡ 88 vạn nữa, Cậu Tống, mời tính tiền!”

“Thúi lắm! Rượu gì mà quý thế, đây là muốn trắng trợn vơ vét tài sản của tôi?!”

“Trực tiếp trả tiền là được rồi, đừng có xiên xẹo lắm lời thế. Không trả tiền chúng tôi cũng không khách khí nữa!”

Tống Vân Tích vỗ rầm xuống bàn một cái, nốc rượu vào, cũng không thèm kiêng kỵ cái gì, lớn tiếng quát bọn họ: “Các người biết tôi là ai không?! Ba tôi là Thị trưởng! Các người có thể làm gì tôi?!”

“Ha ha ha.”

Một đám người nghe vậy, cười vang một trận.

Biến thành Tống Vân Tích xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, cả giận nói: “Cười cái gì?!”

Một người trong đó khinh thường nói: “Thị trưởng cái rắm chó! Kể cả lão Thiên vương ở đây cũng không thoát khỏi vương pháp! Cậu Tống, dưới chân cậu đứng là địa bàn nhà họ Cố, đã tới đây thì phải theo quy củ ở đây! Không trả tiền?! Vậy thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”

Nói xong, người nọ liền ra lệnh cho cấp dưới: “Lên, thằng nhãi này dám quỵt nợ, cho cậu ta nếm thử một chút thủ đoạn của chúng ta!”

Vừa dứt lời, một đám anh em như hổ rình mồi từ phía sau xông lên, vây quanh Tống Vân Tích, cho anh ta một trận quyền đấm cước đá.

Tống Vân Tích dù sao cũng đi ra từ quân đội, thân thủ cũng có chút luyện qua, nhưng nốc rượu vào rồi, quả đấm chẳng có bao sức, siêu siêu vẹo vẹo, rất nhanh liền bại trận, bị đánh cho hoa rơi nước chảy.

Mười mấy phút sau, ở cửa sau hội sở, Tống Vân Tích giống như đồ bỏ đi bị một cước đạp thẳng ra ngoài, ngã sấp trên mặt đất, mặt mũi bầm dập.

Người đàn ông nọ châm chọc, nói: “Không có tiền còn dám học người khác chạy tới đây làm đại gia tiêu sài phung phí! Thật đần.”

Mọi người cười vang, sau đó đóng sầm cửa lại.

Tống Vân Tích lung lay siêu vẹo đứng lên, anh ta sờ sờ cái mũi liền truyền tới một trận đau nhức, cúi đầu, lại nhìn đến lòng bàn tay đầy vết máu, cắn chặt răng, xoay người, chỉ là đi được mấy bước lại ngã sấp xuống.

...

Người nọ đi vào phòng họp, Cố Cảnh Liên ngồi ở trước bàn, thần thái nhàn nhã xem văn kiện, bên tai nghe cấp dưới báo cáo: “Anh Cố, rác rưởi đã được dọn sạch sẽ rồi ạ!”

Đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên, Cố Cảnh Liên nhắc nhở: “Về sau phải mở to mắt mà nhìn, đừng để chó cũng cho vào.”

“Vâng, tôi đã hiểu.”

Cố Cảnh Liên bỗng nghĩ đến cái gì, khẽ hỏi: “Người đã chết chưa?”

Người nọ lắc đầu, nói: “Chưa chết, vẫn còn giữ lại một hơi ạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.