- - Uyển Nhu, anh thật lòng yêu em! Tuy anh không được vinh hoa phú quý, nhưng sẽ cố găng vì em, dùng tay của anh tạo ra cuộc sống ổn định! Uyển Nhu, anh thật lòng yêu em, trái tim anh thủy chung không có thay đổi! Vì em, anh vào Mộ thị. Vì em, anh thay em làm nhiều chuyện ác như vậy, nhưng mà hiện giờ, em lại muốn rời bỏ anh mà đi! Uyển Nhu, trái tim em sao lại cứng rắn như vậy?
Ánh mắt Ngải Lâm thâm tình ở trước mặt cô ta, không đuổi đi được.
Nhưng mà một giây sau, lại lóe lên cảnh tượng Ngải Lâm ở cạnh tường, trúng đạn chết đi, cô ta đột nhiên che mắt lớn tiếng khóc lên!
“A - - - -!”
Đừng chết!!
Âm thanh tuyệt vọng trong lòng lại kêu gào.
Ngải Luân, đừng chết…
Đừng rời khỏi cô ta…
Thân thể Mộ Uyển Nhu đột nhiên cuộn tròn lại, tuyệt vọng và bất lực khóc lên.
Đến tận bây giờ, cô ta đột nhiên mới nhận ra, mình sai lầm rồi!
Hoàn toàn sai rồi!
Lúc ấy cô ta không nên đẩy anh ta ra!
Lúc ấy cô ta nên nghe Ngải Luân nói, vinh hoa phú quý gì đó, áo cơm không lo gì đó, cô ta từ bỏ, cô ta thật sự không nên sống kinh hồn táng đảm như vậy!
Đường quay đầu lại, nhân sinh của cô ta không còn ngắn nữa, cũng như chỉ có mình Ngải Lâm, chỉ có mình anh ta là thật lòng yêu cô, không oán không hận bảo vệ cô ta!
Lúc ở viện phúc lợi, bọn nhỏ nhiệt tình yêu thương cô ta, là vì cô ta đem đồ ăn vặt và quần áo của mình chia sẻ cho bọn họ.
Trở lại nhà họ Mộ, Mộ Thịnh cưng chiều cô ta, là vì cô ta cướp đi thân phận của Vân Thi Thi, cho đến nay, đều là đồ giả mạo. Nếu không nhờ có thân phận này, sao Mộ Thịnh có thể cưng chiều cô ta được chứ?
Mà Ngải Luân, lại tự nguyện vì cô ta mà yên lặng trả giá, thậm chí một lòng muốn mang cô ta rời xa nơi thị phi, cao chạy xa bay.
Khi đó, anh ta nói với cô: “Anh mang em rời đi, chúng ta rời khỏi nơi này, sống một cuộc sống bình thường. Cho dù không giàu có, nhưng anh sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho em cả đời!”
Người đàn ông khoét tim khoét phổi đối xử tốt với cô ta, cô ta lại bỏ lỡ!
Lúc ấy, trong lòng cô ta ham vinh hoa phú quý, đi tới bước đó, lui không thể lui, cũng không bỏ xuống được, không cam lòng, bởi vậy không nghe lời khuyên của Ngải Luân.
Rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy, khoảng cách hạnh phúc của cô ta có lẽ chỉ cách một bước chân!
Bây giờ thì sao?
Cô ta rất mệt mỏi!
Qúa mệt mỏi!
Không giây phút nào, cô ta không run sợ, lo lắng hoảng hốt trong lòng!
Cô ta không muốn tiếp tục sống những ngày như vậy!
Nhưng mà hiện giờ không có cơ hội hối hận rồi.
Trên đời này không có chuyện hối hận, cũng không có cơ hội một lần nữa.
Cô ta không biết đợi chờ của cô ta rốt cuộc là nhân sinh như thế nào…
Mộ Thịnh sẽ biết thân phận của cô ta mà thôi!
Biết cô ta thông đồng với Mộ Liên Tước bỏ độc vào thuốc của ông, giấu diếm ông chuyện này nhiều năm như vậy, ông chắc là rất hận cô ta!
So với hận, cô ta càng sợ ông thất vọng cô ta hơn.
Cho đến nay, Mộ Thịnh luôn coi cô ta như con ruột của mình, cô ta lại vì tham vinh hoa, hạ độc với ông.
Trời ạ, cô ta đúng là rất độc ác.
Hiện giờ cô ta thật sự đã rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Đứa bé không còn, cái mạng nhỏ này của cô ta còn bị Mộ Liên Tước nắm trong tay, lo lắng cho tính mạng mình.
Cô ta đột nhiên muốn sống cuộc sống bình thường.
Cho dù không có quyền có thế, không có tài phú, nhưng mà có một người đàn ông yêu thương cô ta, có gia đình nhỏ ấm áp. Hiện giờ những thứ cô ta muốn dường như lại xa xỉ đến thế!
Rõ ràng cô ta từng có cơ hội!
Cô ta cũng từng có một người đàn ông không oán không hận, yêu thương cô ta!
Hóa ra lúc đứa bé vẫn còn, cô ta vẫn luôn có một chút tâm tư khác!