“Đúng vậy! Nếu đem đi đấu giá, giá khởi điểm chắc cũng khoảng mấy trăm vạn.”
Cô hầu gái ung dung mỉm cười giới thiệu.
“...”
Sở Tiểu Bảo hít thở không thông một hồi, hoảng sợ để cái bình men lại chỗ cũ, cảm thấy như mình được sống sót sau tai nạn.
Nếu lúc nãy cậu mà không kịp thời giữ lại được, có phải bây giờ sẽ không có tiền bồi thường cho người ta rồi phải không?
Lúc cậu xem trên ti vi, mấy món đồ cổ đều được đặt cẩn thận trong lồng kính bảo vệ chu đáo, làm sao sẽ để cho người ta chạm vào?
Trong phòng ăn mà bày một cái bình cổ, lỡ có người không cẩn thận làm vỡ phải làm sao bây giờ?
Sở Tiểu Bảo trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi lại: “Nếu đây là cái bình cổ, vậy tại sao lại tùy tiện để ở chỗ này? Chẳng lẽ không phải nên chú ý một chút, bảo vệ thật cẩn thận sao?”
Cô hầu gái không cho là đúng: “Đó là do ông chủ yêu cầu để ở chỗ này!”
“Vì sao?” Sở Tiểu Bảo hoang mang.
“Bởi vì ông chủ thấy để ở đây đẹp.”
“...”
Cái này cũng được xem là lý do sao!
Chú đẹp trai giàu có này ngay cả đồ cổ vô giá mà cũng không thèm để vào mắt, tùy tiện thích để chỗ nào là để chỗ đó, lỡ bị vỡ cũng không đau lòng sao?
Thật là hâm mộ ToT.
Nếu cậu mà cũng được giàu có như vậy, sáng nào cũng có thể ăn mười thố bánh bao, buổi trưa cũng không cần phải lo tiết kiệm tiền, muốn ăn cái gì đều có thể ăn cái đó!
Nếu cậu mà có nhiều tiền giống như chú đẹp trai giàu có, không phải là có thể ăn tất cả sơn hào hải vị trên đời này sao?
Thứ lỗi cho cậu chỉ có được chừng ấy tiền đồ.
Chỉ cần có thể ăn no mặc ấm, ngày nào cũng được ăn không hết các món ngon, cậu đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc rồi!
...
Lúc Cố Cảnh Liên tỉnh dậy, đã là chín giờ sáng.
Đồng hồ sinh học của anh ta cực kỳ chính xác, buổi sáng chín giờ, ngày nào cũng vậy, quản gia mang quần áo đến, anh ta không nhịn được mà hỏi: “Đứa bé tối hôm qua đâu rồi?”
“Ông chủ, cậu bé dậy từ rất sớm, bây giờ đang ăn sáng ở phòng ăn!”
Cố Cảnh Liên hơi nhíu mày, ấn đường nhăn lại, lại nghe quản gia nói: “Ông chủ, nên giải quyết cậu bé thế nào đây?”
Nếu đã thức dậy, ăn no ngủ đủ rồi, cũng đến lúc phải tống tên nhóc đó ra ngoài.
Tối hôm qua giữ cậu ngủ lại nhà họ Cố của anh ta, đã là ngoại lệ.
Vì vậy, Cố Cảnh Liên dặn dò: “Chờ nó ăn sáng xong thì đưa nó đến đồn cảnh sát.”
“Ông chủ, cậu không định gặp cậu bé một lần sao? Cậu bé cứ ồn ào muốn được gặp cậu một lần!”
“Không cần, nhìn thấy nó khó tránh khỏi phiền lòng.”
“Dạ được, tôi biết rồi.” Quản gia gật đầu lui ra ngoài.
Cố Cảnh Liên lười biếng chống cái trán, xoay người xuống giường, đi tới phòng khách, ngồi trên ghế sofa, cầm ly trà lúc nãy quản gia mới pha, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Việc dùng trà vào buổi sáng rất quan trọng đối với anh ta.
Dạ dày của anh ta không được tốt.
Bởi vậy nên theo thói quen buổi sáng uống một ly hồng trà, giữ ấm bụng, rất tốt cho dạ dày.
Nhớ tới đứa bé kia, sáng hôm nay là đưa nó đi rồi, Cố Cảnh Liên liền cảm thấy thật thoải mái.
Rốt cuộc cũng được yên tai!
...
Sở Tiểu Bảo ăn sáng xong, nghe quản gia nói muốn đưa cậu tới đồn cảnh sát, cậu có chút không cam lòng, vẻ mặt nghẹn ngào: “Chú đẹp trai đâu rồi? Cháu muốn gặp chú ấy!”
“Ông chủ ăn sáng xong còn có việc phải làm, không tiện đưa cháu đến đồn cảnh sát, cho nên giao cho ông đưa cháu đi.”
Sở Tiểu Bảo đánh giá vẻ mặt quản gia, mặc dù cậu còn nhỏ, nhưng đầu óc rất thông minh, hình như cậu đã đoán được cái gì, gương mặt không khỏi biểu hiện ra sự thất vọng, ánh mắt trở nên ảm đạm.