Vân Thi Thi thức dậy, nhưng cũng không dậy nổi, cứ lẳng lặng rúc trong lòng anh như vậy, yên lặng đánh giá anh.
Cô ngoài ý muốn phát hiện, lúc người đàn ông này ngủ, rất đẹp.
Lúc anh tỉnh táo, là con cưng của trời, tinh anh của đất nước, tỏa ánh sáng ngập trời, giống như một vị vua cao quý.
Mặt mày anh tuấn, khí thế cả người sắc bén, ngũ quan tỉ mỉ, kiêu căng sắc xảo, giống như vừa mở mắt, tất cả những thứ đen tối cũng không còn chỗ che giấu.
Nhưng mà lúc anh ngủ say, đã thu lại mũi nhọn trên người, yên tĩnh sâu lắng, mặt mày dịu dàng, khuôn mặt đẹp trai, khác hẳn với sự rực rỡ ngày thường, mang vẻ dịu dàng đến tột cùng.
Tầm mắt Vân Thi Thi rơi trên môi mỏng gợi cảm của anh.
Môi của anh, rất mỏng, bờ môi ngạo nạm, thậm chí có phần bén nhọn.
Cô không tự chủ mà vươn tay, đầu ngón tay chạm vào cánh môi của anh, đầu ngón tay lần dọc theo bờ môi anh, tinh tế vẽ lại, miêu tả môi của anh.
Nghe nói rằng, người môi mỏng, vô cùng bạc tình.
Vân Thi Thi hơi hơi mím môi.
Cô lại cảm thấy, những lời này đúng là sai trái.
Trong suy nghĩ của cô, người đàn ông này vô cùng nặng tình, thậm chí hết sức xem trọng tình cảm.
Vân Thi Thi nâng mắt lên, ánh mắt rơi vào ánh mắt của anh, lúc anh ngủ, mi mắt buông xuống, có thể nhìn thấy, đường nét đôi mắt thâm thúy của anh, cùng với lông mi rậm rạp thon dài.
Lông mi của anh, xinh đẹp quá đáng, mắt cũng rất sâu, lúc này cô mới hiểu, lông mi xinh đẹp của Hữu Hữu, cuối cùng di truyền từ ai.
Thường ngày, lúc anh mở to mắt, khiến người ta cảm thấy, ánh mắt rất sâu, tà ác tột cùng, khiến người ta hoảng sợ.
Hóa ra, anh cũng giống Hữu Hữu và Tiểu Dịch thần, có một đôi mắt thật sâu, nhất là lông mi như lông phượng hoàng đen kia, quả thực xinh đẹp khiến người ta phẫn nộ.
Thế nên cô có hơi ghen tị rồi.
Vì sao ông trời thương anh như vậy, tạo ra người hoàn mỹ như anh.
Nhưng mà nghĩ lại, cũng nhờ trời ưu ái anh như vậy.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch thần mới kế thừa gien ưu tú của anh.
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt cô đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Vân Thi Thi len lén vươn tay, chạm vào lông mi anh, dùng lòng ngón tay vân vê, tinh tế vuốt phẳng.
Ưm...
Dày quá.
Cô như bé mèo con nghịch ngợm, cứ lười biếng rúc trong lòng anh như vậy, lười biếng đùa bỡn lông mi của anh, chơi không mệt mỏi.
Mộ Nhã Triết trong giấc ngủ, mày nhíu lại, tựa như cảm thấy phiền não, theo bản năng vươn tay ra chặn bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của cô.
Cô không cam lòng, đợi lúc anh ngủ say lại, lại vươn tay, đùa bỡn lông mi của anh, ngón tay lập tức đi tới đuôi mắt của anh, tinh tế xoa bóp, đầu ngón tay lại đặt giữa mày của anh, muốn vuốt phẳng những vết hằn trên đó.
Người đàn ông này, vì sao dù trong lúc ngủ, cũng luôn nghiêm túc, cau mày.
Cô tinh tế xoa xoa, muốn xoa phẳng mày của anh.
Bỗng nhiên đôi mắt Mộ Nhã Triết đột nhiên mở ra, mi mắt nâng lên, trong đồng tử sâu thẳm, tỏa ra ánh sáng.
Trong nháy mắt cô ngượng ngùng một phen.
“Anh... thức dậy!?”
Hẳn không phải là... bị cô làm phiền, nên mới tỉnh lại?
Cô hơi ảo não nhíu mày, răng cắn lấy môi, động tác của cô rõ ràng rất nhẹ mà.
Cô không biết là, giấc ngủ của người đàn ông này rất cạn, dù chỉ một động tác rất nhỏ, cũng lập tức tỉnh lại.
Trong lúc Mộ Nhã Triết mở mắt ra, ánh sáng sắc bén trong mắt chớp lóe ngang dọc, song khi tầm mắt rõ ràng, nhìn rõ mặt mày thanh tú của cô, sự sắc bén lặng yên bình ổn lại.
Lúc sáng sớm, anh bị động tác xoay người của cô làm giật mình, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cảm thấy có một người, lén lút chơi đùa lông mi của anh.