Không ít người nghĩ thầm trong lòng, rốt cuộc người mới này có thân phận gì? Rõ ràng Hoàn Vũ đang gắng hết sức nâng đỡ cô ta!
Còn chưa vào nghề đã được đạo diễn nổi tiếng chọn trúng, giao cho một vai nữ.
Lâm Phượng Thiên là đạo diễn vàng nổi tiếng trong giới diễn xuất, mắt nhìn rất nghiêm khắc, sao lại tự dưng chọn một người mới chưa hề có danh tiếng gì?
Trong lịch sử giới diễn xuất, không có phim nào của Lâm Phượng Thiên mà không nổi, phim của anh ta khiến bao người chen nhau bẹp ruột để có được một vai diễn.
Không chỉ vậy, trong tiệc rượu thường niên của Hoàn Vũ, bao nhiêu minh tinh không có tư cách được mời, Vân Thi Thi lại không chỉ được Cố Tinh Trạch mời, thậm chí còn lấy thân phận bạn gái của Cố Tinh Trạch; đã vậy còn trực tiếp kí hợp đồng vưới tổng bộ Hoàn Vũ, khiến bao người đố kị cắn nát răng.
Đáng sợ hơn là, còn có một người đại diện vàng ở đằng sau hỗ trợ...
Người mới này không nổi mới gọi là chuyện lạ.
Trong đám người mới, biết bao người ganh tị với cô, chưa ra mắt đã có vốn liếng tốt như thế, khiến bọn họ đỏ mắt cũng không kịp.
Bởi vậy ở trong phòng huấn luyện, Vân Thi Thi khó tránh khỏi bị xa lánh.
Nhưng cô không hề phật lòng.
Cô có cơ hội nhiều hơn người khác.
Là người bình thường đều sẽ lấy ánh mắt hoài nghi và ganh ghét để đánh giá cô.
Nhưng cũng bởi vậy mà cô càng phải nỗ lực nhiều hơn bọn họ, càng quý trọng cơ hội quý báu này.
Thực lực chính là minh chứng tốt nhất của cô.
Sau một tuần huấn luyện cường độ cao, cả người Vân Thi Thi mệt rã rời.
Mệt muốn chết, so với công việc trước kia còn mệt mỏi hơn nhiều, cơ thể gần như không chịu nổi.
Nhưng dù vậy, ở trong lớp học, ý chí của cô được coi là sắt đá.
Đối mắt với huấn luyện cường độ cao như địa ngục, bao nhiêu người không thể kiên trì nổi.
Luyện tập sinh ban huấn luyện cắt bỏ hết nhóm này tới nhóm khác, qua một tuần đã cắt giảm hơn một nửa.
Hôm nay, sau buổi huấn luyện, Vân Thi Thi đang đi đến chỗ nghỉ ngơi, cảm thấy người hơi say say, trước mắt mờ mịt.
Áp lực quá nặng, thế nên mấy ngày nay cô chưa từng được ngủ ngon một giấc, ngơ ngơ ngác ngác đỡ tường loạn choạng đi tới phòng nghỉ của mình, trong lòng rối bời. Khóa huấn luyện sắp xếp đầy một tháng, giờ mới chỉ qua một tuần mà đã hơi không chịu nổi, chương trình học sau này nên làm sao giờ.
Tựa vào cửa, Vân Thi Thi lần tìm chìa khóa, nhờ sự quan tâm đặc biệt của Tần Chu nên cô có phòng nghỉ riêng của bản thân.
Cô vừa mở điện thoại di động vừa tìm công tắc điện, cô ngây người nhìn thông báo cuộc gọi của Hữu Hữu trên màn hình, khóe môi không khỏi cong lên một nụ cười mềm mại.
Mấy ngày nay, nhà trường tổ chức trại hè nhi đồng quốc tế, cô không thể rút ra khoảng thời gian trống, nên Vân Nghiệp Trình đi với cậu nhóc.
Đang định bấm gọi lại, đầu ngón tay chợt khựng lại.
Giờ này chắc cậu nhóc đang chơi vui vẻ.
Hiện giờ công việc của cô bận bịu, rất ít có thời gian cùng cậu nhóc ra ngoài chơi, hiếm khi nhà trường tổ chức hoạt động trại hè, để cậu chơi cho thật đã vậy!
Vân Thi Thi tắt điện thoại, quên đi, không nên quấy rầy cậu.
Mở cửa, căn phòng sáng hẳn lên. Cô vừa đi vào đã nghe thấy một giọng nói tà mị vang lên: “Hoan ------ nghênh ------trở ------- về.”
Vân Thi Thi không khỏi giật mình kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng vô cùng cảnh giác.
Cô xoay người vẻ mặt căng thẳng nhìn quanh phía ngoài cửa, “cạch” một tiếng khóa lại cửa sau lưng.
Sau đó, vẻ mặt cô ngạc nhiên nhìn dáng người lười biếng nằm trên sô pha, hỏi: “Mộ Nhã Triết, sao anh lại ở đây?”