“Oa - -!”
Tiểu Dịch Thần lại khoa trương kêu lên một tiếng, lập tức ôm ngực, nói sự thật, “Mẹ, sao mẹ có thể xinh đẹp như vậy? Con và cha sắp bị mẹ làm say mê rồi!”
Mộ Nhã Triết nhịn không được cốc đầu cậu một cái, “Rụt rè một chút!”
Tiểu Dịch Thần, “Cha à, muốn rụt rè thì cha đi mà rụt rè, con không cần rụt rè! Bởi vì thật sự rất đẹp mà!”
Hữu Hữu ở bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng, “Hừ, vuốt mông ngựa!”
“Cái gì chứ! Là nói thật thôi mà! Anh thật sự cảm thấy mẹ rất đẹp!”
“Ngoại trừ xinh đẹp, anh còn có thể phát biểu một chút quan điểm đóng góp không?”
Hữu Hữu nói ra những lời làm người ta ngạc nhiên.
Mấy nhân viên cửa hàng ở một bên lại ngổn ngang trong gió.
Đóng góp…
Đứa bé vậy mà còn hiểu được ‘Đóng góp’.
Tiểu Dịch Thần sờ cằm trầm ngâm một lát, lập tức vỗ tay, “Mẹ mặc bộ này, rất giống nữ thần!”
Hữu Hữu hừ một tiếng nói, “Mẹ vốn là nữ thần mà!”
“Giống mỹ nhân ngư!”
“Hừ. Tầm thường!”
Vân Thi Thi bị những lời nói của bọn họ làm vui vẻ, nhịn không được nói, “Các con đang cố gắng chuốc lời ngon ngọt cho mẹ sao!”
Tiểu Dịch Thần chạy đến trước mặt cô, tội nghiệp nói, “Mẹ, đây sao có thể là chuốc lời ngon ngọt được? Chẳng lẽ mẹ muốn Tiểu Dịch Thần mổ tim ra cho mẹ xem, mới biết được Tiểu Dịch Thần thật lòng khen mẹ sao?”
Vân Thi Thi, “…”
Hữu Hữu ghét bỏ nhíu mày, “Hừ...! Đáng ghét.”
Vân Thi Thi chờ mong nhìn về phía Mộ Nhã Triết, hỏi, “Bộ này thế nào? Anh cảm thấy được không?”
Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, trong mắt giấu không được kinh ngạc nồng đậm, lập tức nói, “Nếu mặc bộ này hôm hôn lễ, nhất định rất đẹp.”
“Cái gì mà rất đẹp, cha à, cha có biết khen ngợi người khác hay không?”
Tiểu Dịch Thần dừng một chút, lập tức say mê nói, “Mẹ mặc bộ này tham dự hôn lễ, nhất định sẽ kinh diễm bốn phương, mê đảo mọi người!”
Hữu Hữu ở bên cạnh mặt không chút thay đổi nói, “Rốt cuộc thì anh cũng học được mấy câu thành ngữ rồi.”
“Ha ha - -”
Vân Thi Thi cười.
Tiểu Dịch Thần nhất thời bị phá đám mặt xám mày tro, căm giận giậm chân một cái, “Hữu Hữu, em còn như vậy, anh không chơi với em nữa!”
“A! Có tiến bộ, biết uy hiếp người khác rồi sao?”
Hữu Hữu nói xong, từ từ vỗ tay, “Ai nha, đúng là rất mong đợi đó! Anh không muốn chơi với em, tốt nhất anh đừng dán em nữa!”
Tiểu Dịch Thần ấm ức ôm lấy chân Vân Thi Thi, tìm kiếm ấm áp, “Anh dán mẹ là được rồi!”
Hữu Hữu lập tức đi tới, bẻ tay cậu, “Anh tránh ra! Đừng làm bẩn váy mẹ. Không được dán mẹ!”
“Làm cái gì vậy! Anh muốn dán mẹ!”
“Đánh anh!”
“Đến đây! Sợ em chắc! Cánh tay cẳng chân đều nhỏ, một nắm đấm, quá nhẹ.”
Nói xong, Tiểu Dịch Thần lại còn gồng tay lên, nổi lên cơ bắp, phơi bày một chút giá trị vũ lực của mình.
Mọi người thấy cánh tay cậu có cơ bắp, đều nhao nhao hoảng sợ.
Trời ạ!
Đứa bé nhỏ như vậy, thậm chí còn có cơ bắp!
Bị dọa tại chỗ!
Trong lòng mọi người yên lặng oán thầm - -
Rất muốn sinh ra một bảo bối đáng yêu như vậy!
…
Thử liên tiếp hơn mười bộ áo cưới là một loại thể nghiệm như thế nào?
Sắp!
Trống!
Rỗng!
Rồi!
Thử liên tiếp, mỗi một bộ đều rất đẹp, đều rất hài lòng, mỗi bộ đều không nỡ dứt bỏ.
Cuối cùng, trải qua ‘Nghiên cứu’ kịch liệt của ba cha con (thiếu chút nữa đánh nhau), cuối cùng quyết định bộ áo cưới cổ chữ V và kiểu đuôi cá, mặc trong hôn lễ cùng ngày.