Thời gian như đọng lại tại lúc này!
Đang trong lúc cô căng thẳng không gì xánh được, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên!
Cô cơ hồ là phản ứng theo bản năng, lập tức ấn nút trả lời, đưa lên tai: “Thế nào?”
“Cô Tống, chúng tôi đã dẫn người tới!”
“Các anh đang ở đâu?”
“Chúng tôi đang ở đường cao tốc, nhưng bởi vì đường khá xa, đại khái có thể sáng sớm mai mới tới nơi.”
Yển Thành đến thủ đô, tuy khoảng cách có xa, nhưng đều là đường cao tốc, chỉ cần hơn bảy giờ đi xe là có thể tới nơi.
Tống Ân Nhã lập tức nói: “Tôi lập tức gửi địa chỉ cho các anh, sáng sớm mai, tôi sẽ đợi ở đó!”
“Được!”
Cúp điện thoại, Tống Ân Nhã lập tức gửi một địa chỉ đi.
Nhưng mà, cô lại không hề biết, cô ra lệnh không rõ ràng, hai người được phái đi này, mang người về, lại không phải là người mà cô muốn.
Trên xe, Sở Tiểu Bảo tỉnh lại, cậu mở mắt, từng bước khôi phục tỉnh táo, lại trông thấy trước mặt là một mảng tối đen như mực, bên cạnh chính là một cánh cửa xe, nhìn ra ngoài không rõ ràng.
Trên đường cao tốc, xe chạy rất nhanh, tiếng động cơ vút qua liên tục.
Sở Tiểu Bảo nhíu mày, cái ót chịu va chạm, có chút khó chịu, vừa muốn động đậy, lại phát hiện hai tay đặt ra sau lưng đã bị còng lại.
Miệng cũng bị dán lại, không phát ra được chút âm thanh nào.
“Ưm... ưm...”
Cậu vừa lo vừa sợ hãi, không nơi nương tựa, cũng không biết chiếc xa này là đang đi tới đâu.
Là bọn buôn người sao?
Trong thôn thi thoảng vẫn có bọn buôn người qua lại, lúc đầu cậu còn không biết những người xa lạ đó có thân phận gì, nhưng cậu nhìn trên tay họ đều ôm những đứa bé rất nhỏ, có một số hơi lớn, có một số hai ba tuổi, đều khóc sướt mướt.
Bọn trẻ trong thôn nói, những người đó đều là bọn buôn người, bắt cóc trẻ em ở trên thành phố, sau đó đem bán lại với giá cao.
Đầm Hắc Long Hương cũng có một nhà mua được một cậu bé từ những người này với giá hai vạn đồng.
Chẳng lẽ, cậu cũng bị bắt cóc rồi, chiếc xe này là đang trở cậu đi bán sao?
Sở Tiểu Bảo cả người run lên, có lẽ là trong cơn hoảng sợ, cậu trong lúc nhất thời đã quên cả khóc, mắt nhìn chằm chằm hai người đàn ông ngồi trên hàng ghế lái.
Mẹ từng nhắc qua cậu, giả sử gặp phải người xấu, nhất là kẻ bắt cóc, trong thời điểm không có người, nhất định không được khóc lớn, bằng không, sẽ bị những người này đối đãi thô bạo.
Đến khi có cơ hội, ví dụ như ở thành phố đông người, hoặc trên đường cái, nếu nhìn thấy người thì phải lập tức xin giúp đỡ.
Sở Tiểu Bảo là một đứa trẻ thông minh, càng là một cậu nhóc cơ trí, tuy thoạt nhìn cậu ngây thơ đơn thuần, nhưng càng vào những thời khắc như vậy, cậu ngược lại càng bình tĩnh, cậu hiểu, khóc cũng không có tác dụng gì, thậm chí còn phải chịu oan không ít vị đắng!
Sở Tiểu Bảo cố ổn định lại cơ thể, hô hập có chút dồn dập.
Người đàn ông bên cạnh ghế lái quay đầu lại, thấy cậu tỉnh, nhưng không hề la khóc, trong lúc nhất thời cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Đổi thành đứa trẻ khác, sợ rằng đã sớm khóc to lên rồi, nhưng đứa trẻ này thì không hề khóc, ngay cả kêu cũng không kêu một tiếng, thật sự là bất ngờ!
“Thằng nhóc này là không biết khóc sao?”
Người đàn ông ngạc nhiên.