“Hữu Hữu… Hữu Hữu… ”
Vân Thi Thi tung chăn, xoay người xuống giường, vội vàng lấy chìa khóa xe, nhanh chóng ra khỏi nhà.
Cô đến ga-ra, ngồi vào ghế lái, tay xoay chìa khởi động máy, chiếc xe nhanh chóng ra khỏi ga-ra.
Khi Tiểu Dịch Thần tỉnh giấc thì đã nửa đêm rồi. Cậu theo thói quen huơ tay, bỗng thấy phần giường bên cạnh trống trơn.
“Mẹ?”
Cậu nhanh chóng choàng tỉnh, ngồi dậy, kêu lên một tiếng: “Mẹ?”
Trong phòng trống không, không ai đáp lại.
Tiểu Dịch Thần lập tức xuống giường, đi vào phòng khách, cũng không thấy Vân Thi Thi đâu cả.
Mộ Nhã Triết ngồi tựa vào ghế sô-pha, suốt đêm tìm kiếm, đã mệt mỏi quá độ, cậu đi đến, đẩy nhẹ vai cha: “Cha?”
Mộ Nhã Triết vốn dĩ đang lơ mơ ngủ, giật mình choàng tỉnh, mở mắt dậy, trông thấy cậu con trai: “Sao?”
“Không thấy mẹ đâu cả!”
“Cái gì?”
Mộ Nhã Triết lấy áo khoác, đi vào ga-ra, phát hiện ra chiếc Mercedes-Benz đã biến mất, hẳn là đã bị lái đi rồi.
Tiểu Dịch Thần lo âu nói: “Rốt cuộc là mẹ đi đâu chứ?”
“Cha biết mẹ đi đâu rồi.”
Mộ Nhã Triết cúi đầu xuống, nói với cậu: “Lên xe thôi.”
“Vâng ạ.”
Hai cha con lên xe. Chiếc xe nhắm hướng cảng mà chạy.
Ba ngày qua, Cung Kiệt điều đi hơn mười chiếc tuần tra hạm trên biển, không ngừng tiến hành cuộc tìm kiếm quy mô lớn.
Phạm vi tập trung ngày càng thu hẹp lại, vùng biển Hữu Hữu mất tích dù mở rộng mười hải lý, cũng không bỏ qua bất cứ ngõ ngách nào.
Quy mô tìm kiếm to lớn như thế, nhưng lại không có tin tức gì, tựa như người đã bốc hơi đi vậy.
Mấy chục con robot dưới nước đã lặn xuống đáy biển hàng ngàn mét để thăm dò nhưng vẫn không tìm thấy dấu vết nào để lại.
Nhưng mỗi ngày tìm kiếm phí tổn có lên đến hàng triệu đô-la Mỹ, thì cũng không ai đầu hàng cả.
Không có tin tức gì, đó chính là tin tức tốt nhất cho đến giờ.
Nhưng thời gian cứ dần trôi đi, niềm tin của Cung Kiệt cũng dần mất.
Khoảng thời gian vàng để cứu hộ là trong 72 giờ.
Thời hạn 72 giờ sẽ chóng qua, như thế nghĩa là, khả năng Hữu Hữu còn sống là vô cùng nhỏ.
Nhưng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Anh sẽ không từ bỏ!
Xe đến cảng, Mộ Nhã Triết xuống xe, bước vào cảng, khu cảng khổng lồ như thế, tiếng ồn ào náo nhiệt không ngừng.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến một chỗ, ôm lấy Tiểu Dịch Thần hướng về phía bờ biển mà chạy.
Lúc này trởi mới tảng sáng, đường chân trời mờ mờ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Mộ Nhã Triết đi đến bờ biển, liền thấy Vân Thi Thi đứng bất động ở đó, nhìn xa xăm về phía mặt biển.
Tiểu Dịch Thần trông thấy, hốt hoảng, sợ hãi, nhảy ra khỏi vòng tay của Mộ Nhã Triết, chạy đến chỗ Vân Thi Thi, ôm chặt lấy mẹ từ phía sau.
“Mẹ!”
Cậu ngẩng đầu, thấy Vân Thi Thi từ nãy đến giờ vẫn nhìn về phía biển, đôi mắt sưng đỏ, lặng người tuyệt vọng.
Tâm trí Tiểu Dịch Thần nhẹ nhõm một chút, cậu đi vòng lên trước mặt Vân Thi Thi, cầm chặt lấy tay mẹ, an ủi: “Mẹ, đừng lo lắng, Hữu Hữu nhất định sẽ không sao đâu!”
Hai ngày hai đêm nay, cô chưa chợp mắt nổi, tinh thần lo sợ.
Mộ Nhã Triết thuyết phục cô về nhà nghỉ ngơi, nhưng cô lại mơ thấy Hữu Hữu bị biển sâu nuốt chửng, liền choàng tỉnh giấc mà đến đây.
Vân Thi Thi nhanh chóng nắm chặt tay, kìm nén cảm xúc, giọng run rẩy hỏi: “Vẫn chưa có tin gì của Hữu Hữu sao?”
Tiểu Dịch Thần vội vàng an ủi: “Mẹ, không nên suy nghĩ lung tung! Không phải cậu đã nói vẫn chưa tìm được người sao? Nghĩa là, Hữu Hữu còn sống… ”