Thợ lặn kia nói: “Thi thể bị xích trói chặt, máu thịt be bét nhưng kiểm tra thì có lẽ là Dieter Rees. Kiểm tra sơ lược phát hiện trên người hắn có buộc thuốc nổ, cho nên có thể xác định hắn là nguyên nhân của vụ nổ.”
“Thuốc nổ?”
“Vâng! Bom thịt người.”
“...” Cung Kiệt giận đến nỗi nghiến răng!
Lão cáo già này, ngay cả chết cũng muốn kéo người khác theo!
Trước khi bình dưỡng khí hết sạch, Mộ Nhã Triết vào đến bờ, anh tháo kính lặn xuống, quay đầu nhìn về phía biển cắn chặt môi không cam lòng.
Anh đã tìm suốt hai tiếng đồng hồ trong nước biển lạnh như băng, gần như đã hao hết thể lực.
Anh ăn vào cái bánh bổ sung năng lượng, thay bình dưỡng khí khác định xuống biển lần nữa.
Cung Kiệt ngăn anh lại.
“Anh điên rồi sao? Dưới biển không giống trên đất liền, anh không còn bao nhiêu sức lực đâu, đừng miễn cưỡng nữa!”
Mộ Nhã Triết xoay người nhìn anh ta, nói từng chữ một: “Hiện tại Hữu Hữu không rõ sống chết, cậu muốn tôi ngồi chờ mà chẳng làm gì cả sao? Tôi không làm được.”
“Ít nhất cũng nên nghỉ ngơi một lát chứ!”
Cung Kiệt nói tiếp: “Nếu tiêu hao quá nhiều thể lực sẽ rất nguy hiểm.”
“Tôi tự biết chừng mực!”
Cung Kiệt còn định nói gì đó nhưng Mộ Nhã Triết đã xoay người phóng xuống biển.
Hiện tại, mỗi một giây một phút đều vô cùng quý giá với anh.
Công cuộc lặn tìm kéo dài suốt năm tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có tin tức gì, chút hy vọng sống sót cũng trở nên xa vời!
Họ vớt được mấy thi thể nhưng trừ ba cái của lính đánh thuê ra thì phi công và Hữu Hữu vẫn bặt vô âm tín.
Trong lúc nhất thời, cảm thấy có hơi kỳ quái.
Khoảng thời gian ngắn như vậy, không thể nào rơi xuống quá sâu, càng không thể bị sóng đánh đi xa.
Cung Kiệt đã phong tỏa vùng biển một cách nhanh nhất, cơ bản Hữu Hữu chỉ ở quanh khu vực biển này, sao lại có thể tìm không thấy.
Vì dưới biển có lực đẩy nên ba trăm mét đã là quá sâu, con người không thể chìm mấy nghìn mét trong thời gian ngắn được.
Vậy thì quá sức tưởng tượng rồi.
Vậy người hiện đang ở đâu?
Cung Kiệt lo lắng bất an, biến cố đến bất ngờ nên anh không kịp phòng bị.
Vân Thi Thi chết lặng bên cạnh, cô nhất quyết muốn canh giữ trên thuyền, dù mệt mỏi cỡ nào cũng không dám chợp mắt.
Sợ một khi mở mắt ra, cả thế giới này sẽ sụp đổ!
Thời gian trôi qua càng lâu, cô càng tự trách mình.
Nếu không vì cô, Hữu Hữu cũng không rơi vào tình trạng nguy hiểm!
Cô thật sự là một người thất bại!
Lại có thể lâm vào nguy hiểm, để cho hai đứa con trai phải đến cứu.
Cô cũng biết Hữu Hữu có thân phận khác.
Cô không ngờ rằng cậu lại có liên quan đến tập đoàn Cụ Phong, Hữu Hữu là một trong những nhân vật trung tâm của tập đoàn Cụ Phong.
Cô vốn nghĩ, cậu có một công ty sản xuất đồ chơi giao cho Lý Hàn Lâm quản lý, nhưng không ngờ cậu còn có thân phận khác nữa!
Cô biết không nhiều cũng không có ý định xen vào nhưng cô hiểu, tên đầu sỏ bắt cóc cô lần này là nhắm vào Hữu Hữu!
Dieter Rees có thù hận sâu đậm với tập đoàn Cụ Phong, thế nên dù có chết, hắn cũng muốn kéo Hữu Hữu cùng xuống địa ngục!
Nếu như cô sớm biết, sớm biết…
Nhưng mà cuộc đời không có nếu như!
Nhưng suy cho cùng cô chẳng biết gì cả.
Vì cô quá yếu đuối, nên cậu mới một lòng lo bảo vệ cô, cách ly cô khỏi mọi chuyện.