Vân Thi Thi thấy cậu nũng nịu, quấn quít lấy cô, muốn cô cho ăn, lập tức hiểu ra.
Tên nhóc này, hóa ra là đang ghen tị.
Thấy cô thân thiết với Cung Kiệt, nhất định là ghen, cho nên mới muốn quấn quít lấy cô.
Con của mình, nghĩ gì, cô còn không rõ sao?
Huống chi, Hữu Hữu ngày thường luôn luôn hiểu chuyện lanh lợi, khi ăn đều là tự mình ngoan ngoãn cầm bát, đồ ăn cũng là tự mình gắp, năng lực tự chủ rất lớn.
Lúc này, đoán chừng là do Cung Kiệt rồi.
Còn Mộ Dịch Thần?
Cũng chỉ là ăn theo Hữu Hữu giúp vui mà thôi!
Vân Thi Thi rất nhanh đã bị vẻ đáng yêu của hai bánh bao nhỏ thu phục.
Thấy cô không có động tác, Mộ Dịch Thần lại tội nghiệp kéo ống tay áo của cô, ánh mắt thúc giục, mềm giọng làm nũng đứng lên.
“Mẹ, con ăn!”
Vân Thi Thi quả thực không chịu nổi bộ dáng này của cậu, gắp một miếng thịt, đưa tới miệng Hữu Hữu, lúc này cậu mới có vẻ hài lòng.
Vừa muốn gắp cho Tiểu Dịch Thần, đã nghe thấy âm thanh khó chịu của Mộ Nhã Triết.
“Mau trở lại chỗ ngồi của mình!”
Nói, Mộ Nhã Triết hướng tới phía ghế ngồi của cậu.
Anh không có người gắp cho ăn, hai thằng nhóc này, còn muốn hưởng thục “đặc ân” đó sao?
Mộ Nhã Triết nghe vậy, liền rầu rĩ không vui, cho tới nay cậu chưa dám trái với lời của cha bao giờ, Mộ Nhã Triết ra chỉ thị, cũng chưa bao giờ phải nói hai lời.
“Cha bắt nạt người!” Tiểu Dịch Thần lầm bầm nói với Mộ Nhã Triết một câu, hiển nhiên là đang khó chịu.
Mộ Nhã Triết ánh mắt lẫm liệt, Mộ Dịch Thần liền một lời cũng không dám nói tiếp, lập tức ngoan ngoãn về chỗ của mình, ngồi ăn cơm.
Hữu Hữu cũng trở về chỗ của mình, cảm thấy chưa hoàn toàn thỏa mãn, nhưng ngẫm lại cũng đã được hưởng “đãi ngộ đặc biệt” một lần, vì vậy cũng hòa hoãn đi rất nhiều.
Vân Thi Thi thì cười trộm thật thấp, ánh mắt tràn ngập ý cười, nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, cảm thấy người đàn ông này thì ra cũng biết ghen tị nha!
Một người luôn lạnh lùng như thế, vậy mà vẫn tranh cãi với một đứa bé.
“Sao anh lại quát con như vậy?”
Vân Thi Thi biết rõ còn cố tình hỏi.
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, chỉ nói một câu: “Em không nên nuông chiều chúng quá mức như vậy, lớn như vậy rồi, lại vẫn ỷ lại muốn người khác đút cho ăn, tự mình làm được, làm sao còn bắt người khác?”
Lời này, đại khái còn đem theo chút ẩn ý.
Ánh mắt lạnh như băng khẽ quét qua người Cung Kiệt, anh nói bóng nói gió, chính là muốn ám chỉ người đàn ông nào đó, giống như Hữu Hữu với Mộ Dịch Thần, là một đứa trẻ to xác, còn muốn người khác đút ăn.
Cung Kiệt lại giống như cố ý chọc tức, cười híp mắt nói: “Hữu Hữu và Dịch Thần vẫn còn nhỏ mà! Khi em còn bé, đại khái là lúc tám tuổi, chị còn đuổi theo để đút cơm cho em cơ...”
Lời này đúng là sặc mùi trêu chọc mà.
Mộ Nhã Triết ánh mắt càng thêm lạnh, vô cùng khó chịu nhìn Vân Thi Thi, hiển nhiên không tin: “Cậu ta nói là sự thật?”
“Đúng vậy.”
Vân Thi Thi cười một cái, nói: “Tiểu Kiệt hồi bé rất yếu ớt, tám chín tuổi vẫn chưa ngoan ngoãn ăn cơm, cho nên bình thường đều là em cho Tiểu Kiệt ăn.”
Hữu Hữu vừa nghe, trong nháy mắt kinh ngạc: “Cậu, cậu yếu ớt như vậy thật sao?”
Cung Kiệt cong môi: “Đúng thế!”
Tiểu Dịch Thần đã sắp hâm mộ tới chết rồi.
Mộ Nhã Triết sắc mặt đen xì, tên này rõ ràng là đang muốn gây chuyện với anh mà.
Anh cảm thấy rất khó chịu.
Vân Thi Thi thấy vậy, biết anh đang không vui, vì vậy, cũng gắp một miếng thịt bò, đưa tới trước mặt anh: “A--, anh ăn thử món này đi!”