Kết quả hướng Vân Thi Thi, một tiếng “Chị dâu”, biểu hiện cung kính.
Chồng sắp cưới của cô gái kia, rốt cuộc có lai lịch gì?
Đến mức Lâm Phượng Thiên cũng chính miệng nhắc nhở anh ta, bảo anh ta đừng không che miệng, đắc tội anh.
Nếu không, sau lưng của anh ta dù cường thế đến đâu, đều không gánh nổi cho anh ta.
Nghe nói, Cố Tinh Trạch bị truy sát.
Cũng là tác phẩm của người đàn ông này?
Nhìn ra được, đây là một người vô cùng cường thế, một bậc vương giả vô thượng kiêu ngạo.
Hoa Cẩm trong lòng bị chấn kinh rồi.
Mộ Nhã Triết thu mắt, vẫn uống rượu, lại chẳng quan tâm đến sự chú ý của Hoa Cẩm.
Một khắc này, Hoa Cẩm bị khí thế trên người anh chinh phục.
Sự đụng độ nhau giữa đàn ông, là sự đối đầu giữa khí tràng.
Mộ Nhã Triết chỉ ngồi ở chỗ đó, bóng lưng thẳng tắp, thần sắc đạm mạc tự nhiên, khuôn mặt tinh xảo như tranh vẽ, nhìn chung làng giải trí, cũng căn bản tìm không ra người có thể địch nổi anh.
Cho dù là Cố Tinh Trạch, cũng sợ là không có tư cách này.
Người đàn ông như vậy, nếu xuất thân trong làng giải trí, liền không có Cố Tinh Trạch rồi.
Anh ngồi ở chỗ đó, không cần nói bất cứ lời nào, biểu lộ bất cứ gì, chỉ là khí thế khó mà làm cho người khác chống cự này, cũng khiến người ta từ đáy lòng cảm thấy kính sợ, tin phục.
Khí thế này áp chế, khiến Hoa Cẩm vô thức cũng cảm giác được, mình thua cuộc.
Căn bản không có bất cứ đường sống nào cùng anh đối đầu.
Bất quá một giây như vậy, giữa hai người, cao thấp rõ ràng.
Hoa Cẩm trong lòng nghĩ, người đàn ông này, có đầy đủ tư cách, để có được người tốt đẹp như Vân Thi Thi.
Anh ta nhận thua.
Hoa Cẩm đi qua, hướng Vân Thi Thi nở nụ cười ôn nhu: “Chị, đây chính là anh rể sao?”
Một tiếng “Chị” của anh ta, giọng điệu gần gũi mà không quá thân mật.
Anh ta không muốn mang đến phức tạp cho cô.
Đối với Vân Thi Thi, anh ta cũng không có sinh ra tình cảm phức tạp dư thừa gì, một mực xem cô như người chị của mình, có thể là bởi vì khí chất dịu dàng mà mê người trên người cô, khiến cho anh ta vô cùng hướng tới.
Anh ta từ nhỏ đã thiếu thốn tình thân, nhất là tình thương của mẹ, căn bản không có bất cứ khái niệm gì.
Có thể trong tận xương tủy của người đàn ông, đối với tình thương của mẹ, là hy vọng vô cùng xa vời.
Bởi vậy Hoa Cẩm đối với Vân Thi Thi, có một loại tình cảm xuất phát từ tình cảm chị em.
Anh ta coi cô là chị gái của mình, có lẽ, là bởi vì tham luyến cảm giác nhu hòa mà thành thục trên người cô.
Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn anh ta: “ Đây là ai?”
Vân Thi Thi lập tức nói, “ Hoa Cẩm, cùng đoàn làm phim với em, nhỏ hơn em mấy tuổi, cùng phòng với em cũng khá tốt.”
Ánh mắt Mộ Nhã Triết lập tức hoài nghi dò xét về phía anh ta.
Hoa Cẩm lại ngọt ngào cười, khéo léo kêu một tiếng: “Anh rể! Lúc trong đoàn làm phim, từng nghe chị nhắc về anh.”
Mộ Nhã Triết đầu tiên là đem anh ta trên dưới đánh giá một cái, bỗng dưng, nghe được anh ta nhu thuận kính xưng, lúc này mới nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Lại không có bao nhiêu bài xích đối với anh ta nữa.
Xem ra, là nhận một tiếng “Anh rể” này của anh ta.
Vân Thi Thi trong lòng vui mừng.
Ba người gia nhập chiến cục, thế là, trên bàn rượu lại là một phen khí thế ngất trời.
Chiến đấu, hung ác.
Kết cục, cũng không thể nghi ngờ là thảm thiết.
Ngoại trừ Mộ Nhã Triết cùng Hoa Cẩm, những người khác đều gần như nằm sấp.
Mộ Nhã Triết trời sinh tửu lượng tốt, mà lại biết khống thế cục, huống hồ, cũng không có ai dám ép anh uống nhiều.
Hoa Cẩm thì sao, thường xuyên ra vào quán Bar hộp đêm, thân kinh bách chiến(*), tửu lượng luyện rất mạnh.
(*): Trải qua trăm trận chiến, trận nào cũng từng qua.
Vân Thi Thi cũng uống nửa ly, kết quả, tửu lượng cũng đến giới hạn rồi.
Cô có chút say, nên ngừng ly.
Lúc tan cuộc, đã rất muộn.
Mộ Nhã Triết ôm lấy cô lên xe, khóe môi thủy chung giương lên.