“Khoảng thời gian trước không phải tin tức nói, trong camera giám sát phát hiện ra được người khả nghi, hoài nghi là hung thủ phóng hỏa. Cho dù thế nào, cho dù là tự sát, cũng sẽ không áp dụng phương thức tàn nhẫn như vậy. Huống chi, cái gì mới có thể lập tức cháy lớn như vậy, còn lập tức lan ra toàn thân!”
“Cô không nghe tin tức nói sao? Trên quần áo có cồn, gặp được lửa lập tức cháy lên.”
“Phải có rất nhiều cồn mới có thể đốt thành ra như vậy.”
“Chậc chậc! Đúng là đáng thương!”
…
Vân Thi Thi yên lặng nhìn chằm chằm mặt Lục Cảnh Điềm.
Nếu không phải cô nhìn qua bảng tên, hơn nữa ở bệnh viện không tìm ra được người thứ hai bị cháy khủng bố như vậy, cô chỉ sợ căn bản không nhận ra.
Mấy y tá đột nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, mới ý thức được bên trong còn có những người khác ở đây, cũng không tiếp tục nhiều chuyện nữa.
Chỉ là vết thương đáng sợ như vậy, làm cho nhóm bọn họ còn sợ hãi trong lòng.
“Con người vĩnh viễn không biết, chuyện bất trắc gì sẽ xảy ra trong tương lai!”
Một y tá nói ra một câu như vậy.
Cửa thang máy đột nhiên ‘Đinh - -’ một tiếng mở ra.
Mấy y tá cùng nhau đẩy giường ra ngoài, vội vàng đẩy đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần liếc mắt nhìn nhau một cái, hoài nghi nheo mắt lại.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết cũng hai mặt nhìn nhau, anh trấn an cầm chặt tay cô, an ủi nói, “Đừng nghĩ ngợi lung tung.”
“Dạ.”
Cô gật gật đầu.
Không phải sợ hãi vì nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Lục Cảnh Điềm.
Mà vì nghe được một câu y tá vừa mới nói: “Vĩnh viễn không biết chuyện bắt trắc gì sẽ xảy ra trong tương lai.” cho nên cảm thấy đăm chiêu thôi.
Lúc đi tới phòng bệnh, mới vừa đẩy cửa ra, lập tức kinh động người trên giường.
Vân Nghiệp Trình cả kinh lập tức mở to hai mắt nhìn, hơi thở có chút dồn dập, Cung Kiệt thấy lập tức an ủi, “Chú, là Thi Thi và anh rể đến, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cũng đến đây, chú đừng sợ.”
Anh luôn mãi dỗ dành an ủi, lúc này cảm xúc của Vân Nghiệp Trình mới dần dần trấn định lại.
Từ sau khi xảy ra chuyện đó, lúc ông ngủ luôn mơ màng không yên ổn, tỉnh táo lại, cho dù là bác sĩ hay là y tá, phàm là người đẩy cửa vào, đều làm cho ông sinh ra phản ứng sợ hãi.
Ánh mắt ông không thể khép kín, giác mạc mắt trái cũng cháy, bởi vậy nhìn cái gì cũng không rõ ràng rồi.
Cung Kiệt an ủi ông, ngẩng đầu, ý bảo bọn họ đi nhẹ nhàng một chút.
Vân Thi Thi lẳng lặng đi đến trước giường, thấy Cung Kiệt xoay người, bưng cốc nước lên, dùng bông băng nhẹ nhàng thấm một chút, vẽ loạn trên cánh môi ông.
Cô lo lắng nói, “Bây giờ cha còn chưa thể uống nước sao?”
“Dạ!”
Cung Kiệt gật gật đầu, “Bác sĩ luôn dặn dò, không thể trực tiếp uống nước.”
Sau khi người ta bị bỏng, dịch bên ngoài thấm vào, NaCl cũng mất đi, nếu cho chú ấy uống nước, nồng độ NaCl trong huyết dịch sẽ giảm bớt đi, dẫn tới nước trong nội tế bào, sẽ xuất hiện hội chứng não phù và phổi có nước, do đó gọi là ‘Nước độc’, nguy hiểm đến tính mạng.
Con đường bồi bổ chủ yếu vẫn là thông qua tĩnh mạch bổ sung lượng máu, ít nhiều giảm bớt được khát nước.
Mộ Nhã Triết nói, “Tiểu Kiệt, em vất vả rồi.”
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh vui mừng nói ra cùng lúc, “Tiểu Kiệt, em vất vả rồi!”
Khóe mắt Cung Kiệt giật giật một phen, “Gọi cậu là gì đấy?”
Hai bánh bao nhỏ nhanh chóng chữa lại, ngoan ngoãn nói, “Cậu!”