Yêu anh, cô buông bỏ tất cả, yêu đến mình đầy thương tích!
Cô hy vọng, một ngày nào đó, có thể từ trên người Mộ Nhã Triết, đoạt lại kiêu ngạo của cô, tìm về tôn nghiêm của mình, tìm lại mặt mũi của mình!
Nhưng bây giờ, cô càng tuyệt vọng hơn rồi!
“Mình chính là kẻ ngốc, cực kỳ ngu ngốc...!”
Tống Ân Nhã la hét kích động, nhéo ga trải giường, lại bắt đầu cào cấu, nước mắt giàn giụa, vô cùng chật vật.
Giang Khởi Mộng đau lòng ôm cô vào trong ngực.
Tống Ân Nhã khóc rống lên: “Mẹ, con sai rồi, lúc đầu con nên nghe lời mẹ, không nên dây dưa với anh ta! Bây giờ... con đã mất tất cả! Sự kiêu ngạo của con, tự ái của con, tất cả, đều bị anh đạp cho tan nát! Giống như con nhím bị người ta rút hết gai, vết thương chồng chất, cuối cùng, chỉ thành trò cười cho thiên hạ! Mộ Yến Thừa... Mộ Yến Thừa nhất định rất ghét con, hận con không biết xấu hổ, hận con không từ thủ đoạn! Anh ấy nhất định cho rằng con thấp hèn! Nếu anh ấy biết đứa bé trong bụng con, không biết sẽ còn như thế nào...”
“Vậy con phải tìm tôn nghiêm, kiêu ngạo của mình về!”
“Không tìm về được...”
Tống Ân Nhã sụp đổ nói: “Nhìn xem, anh ấy quan hệ lớn như vậy? Con có thể làm gì? Con sớm nên ngờ tới, người đàn ông kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không cho phép mình có một phút giây nào phải nghèo túng. Con còn ngây thơ cho rằng, anh ấy khi rời khỏi nhà họ Mộ, sẽ mất hết tất cả! Nghĩ lại thật là nực cười!”
Anh kiêu ngạo như vậy, tuyệt sẽ không cho mình ngã vào đáy cốc.
“Đứa bé ngốc, cũng chính vì như vậy, con mới càng phải cố gắng hơn! Nghe mẹ nói, nếu như con gả vào nhà họ Mộ, đường đường chính chính, như vậy còn ai dám chê cười con nữa? Cậu ta mặc dù đông sơn tái khởi thì thế nào? Mặc dù bây giờ nhà họ Mộ bị tổn thất nặng nề, nhưng lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, thế nào đi nữa, thì tập đoàn Thánh Ngự cũng sẽ không hợp tác với nhà họ Mộ nữa! Mộ Thị nhà bọn họ tồn tại lâu nay, cũng chẳng phải là một hai ngày, thâm căn cố đế, địa vị ở cái đất này không ai có thể rung chuyển! Con nếu như làm bà chủ nhà họ Mộ, như vậy người khác mơ ước còn không kịp, còn ai dám xem nhẹ con?”
Tống Ân Nhã đầy nước mắt, vô lực gật đầu: “Ngày đó, con đã có nói chuyện qua với Mộ Yến Thừa, anh ta căn bản là không tin, người nhà họ Mộ, quả nhiên không hề đơn giản như vậy!”
“Coi như cậu ta biết thì sao? Người này, tin cũng phải nhận, không tin cũng phải nhận!”
Giang Khởi Mộng nói, lạnh lùng nhếch khóe môi cười lạnh.
...
Nhà họ Mộ.
“Con của cháu?”
Mộ Thục Mẫn trừng mắt nhìn Mộ Yến Thừa, tròng mắt suýt thì rơi cả ra ngoài: “Cháu nói cái gì? Tống Ân Nhã đang mang thai con của cháu?”
“Đúng vậy!”
“Cháu... cháu là muốn chọc cô phải tức chết sao? Tống Ân Nhã, người phụ nữ này, sao cháu lại động vào cô ta...”
Mộ Thục Mẫn hầm hừ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mộ Yến Thừa cực kỳ oan uổng, “Cái bụng của cô ta, cũng không phải do cháu làm lớn! Cô, cô có chỗ không biết, đứa bé kia là do cô ta dùng thủ đoạn có được! Cháu ngay cả một ngón tay cũng chưa động...”
“Cháu không đụng cô ta, cô ta sao lại có bầu được?”
Mộ Yến Thừa nói: “Đó là do cô ta dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo, rồi mang thai! Như vậy có quan hệ gì với cháu? Dù cháu có động vào cô thật đi nữa, cháu cũng không thừa nhận đứa bé này!”