Nói thật, em còn nhớ một người diễn viên, tới kỳ kinh nguyệt thế nhưng vẫn phải ở trong bể nước lạnh tới nửa ngày, tuy em có cảm giác đây chỉ là tin tức do người ta nói quá lên, nhưng nếu vì công việc của người diễn viên, đến cả thân thể của họ cũng không dám bảo vệ nổi, điều này quá đáng sợ! Cho nên, em cho rằng cô gái kia không chịu cắt tóc, chính là thiếu chuyên nghiệp!”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, cũng không có mở miệng.
Vân Thi Thi rúc vào trong ngực anh, buồn bực nói: “Bởi vì dù sao, đối với một mái tóc dài, đó đa số đều là niềm tự hào của phụ nữ, có ai lại muốn bỏ đi chứ!”
“Lại nghĩ ngợi linh tinh.”
Mộ Nhã Triết giận một câu, lại nói: “Tần Chu cậu ta cùng lắm cũng chỉ là lời nói ngoài miệng, chưa chắc đã dám cắt tóc của em!”
“Thật vậy sao?”
“Ừm, đúng vậy.”
Vân Thi Thi nhất thời vui sướng, hôn liền mấy cái lên mặt anh, nói: “Mượn may mắn của anh! Nếu như Tần Chu thực sự dám cắt tóc, em liền...”
“Em định làm gì?”
Vân Thi Thi sầm mặt lại: “Em liền thừa lúc anh đang ngủ, cũng đem tóc anh cạo sạch!”
Mộ Nhã Triết: “...”
Vân Thi Thi bỗng nhiên nhớ ra cái gì, liền hỏi thăm: “Về vụ án của cha em, cảnh sát vẫn chưa có manh mối gì sao?”
“Tạm thời thì chưa!”
“Lẽ nào, chỉ kết là một vụ cướp sao?”
“Không tìm được bất kỳ chứng cớ nào, cảnh sát cũng không có biện pháp, mặc dù có tạo áp lực, nhưng với chút bản lĩnh của họ, dù có tìm ra được hung thủ thực sự, cũng không có cách nào để định tội họ!”
Vân Thi Thi có chút buồn rầu, rũ mắt xuống.
Mộ Nhã Triết nâng cằm cô lên, an ủi nói: “Chuyện này em không cần lo lắng, anh đã phái người đi thăm dò, sẽ cử thêm người bảo vệ an toàn cho cha!”
“Vâng!”
...
Buổi sáng ngày hôm sau.
Cao ốc Hoàn Vũ.
Tần Chu vừa tới công ty, đi tới phòng làm việc, nhưng mà vừa mới mở cửa ra, đã nhìn thấy một bóng dáng khiến anh suýt chút nữa giật mình ngã xuống đất.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng ngồi trước bàn làm việc của anh, mặt không đổi sắc đọc mấy cái kịch bản cùng giấy tờ vừa đưa đến.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh cũng không ngẩng đầu lên: “Chào buổi sáng!”
Cũng không biết anh là tới từ khi nào, da đầu Tần Chu căng lên, khóe môi co quắp, sau đó rất nhanh nở nụ cười: “Giám đốc Mộ. Không có chuyện thì không tới, anh lần này tới là có chuyện gì phân phó?”
Mộ Nhã Triết lúc này mới ngẩng đầu lên, để xấp văn kiện qua một bên, “Không có việc gì, muốn tìm bạn cũ tâm sự một chút, không được sao?”
Tần Chu được sủng ái mà run sợ, lập tức đề nghị: “Nếu không, tôi mời anh đến quán cà phê ngồi một chút!”
“Được!”
Mộ Nhã Triết gật đầu.
Tới quán, Tần Chu gọi một ly trà và một tách cà phê.
Anh ta thích mỗi buổi sáng uống một tách cà phê, nhưng anh cũng biết thói quen của Mộ Nhã Triết, anh không thích uống cà phê vào sáng sớm, vậy nên liền gọi cho Mộ Nhã Triết một ly trà.
Mộ Nhã Triết lại gọi mấy phần đồ ngọt, anh vừa xem Menu vừa nói: “Mỗi sáng đều uống cà phê, anh đúng thật là người nhàn nhã.”
“Là thói quen nhiều năm mà thôi.”
Bỗng nhiên Tần Chu cười nói: “Gần đây tổng giám đốc Mộ tiền đồ rộng mợ, tập đoàn Thánh Ngự xâm nhập thị trường New York, tất cả đều thuận lợi, tôi đã sớm muốn mời anh đi uống một chén, chúc mừng một phen.”