Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 8: Chương 8: Thân thế của Vân Thi Thi




Trên thực tế, nhà của ông là một gia đình khá giả, trên danh nghĩa cũng được tính là một gia đình danh giá, tiền thu vào cũng khá, nên cuộc sống thịnh vượng không lo nghĩ gì, nhưng đầu năm nay, sau một cơn giớ lớn càn quét thị trường, tai hoạ đã giáng xuống toàn bộ gia đình ông.

Công ty bị lỗ nặng, rất nhiều cổ đông rút vốn, thấy công ty bước đến bờ vực phá sản, vợ ông lại nhắm thẳng mũi tên hướng về Vân Thi Thi. Năm trước, ông vì muốn cô thoát khỏi cảnh bị hành hạ ở nhà, nên không tiếc tiền đưa cô vào học tại một trường quý tộc. Vợ ông lại cho rằng, nếu không phải vì chuyện lần đó thì công ty sẽ không gặp cảnh phá sản, gia đình không gặp hoàn cảnh như lúc này. Vì chuyện này, gia đình lúc nào cũng cãi vã, thậm chí, khi Vân Thi Thi đi học về, thừa lúc ông không có ở nhà, vợ ông và đứa con gái ruột kia của ông liền đóng cửa đánh đập cô không ngừng, vì chuyện này cha Vân mà xém chút lên cơn đau tim.

Khi cha Vân đang chìm vào suy tư, thì cánh cửa mở ra, thư kí bước vào, Vân Thi Thi chậm rãi đi theo phía sau, nhìn thấy cha Vân, nước mắt như muốn tuôn trào, nhưng cô ngay lập tức trấn tĩnh lại bản thân. Cha Vân đứng dậy, liếc nhìn thư kí một cái, rồi ánh mắt tràn ngập nghi ngờ nhìn con gái mình.

Thư kí như hiểu rõ ánh mắt kia mang ý gì, nên trực tiếp cúi đầu rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

“Thi Thi!” Cha Vân lo lắng đi đến bên cạnh con mình, nắm lấy bả vai cô, kiểm tra xem cô có bị gì không, sau đó mới nói: “Hai tháng nay con đã đi đâu vậy? Con có biết cha đã lo lắng thế nào không?”

Vân Thi Thi áy náy ngẩng đầu lên nhìn cha Vân, hai tháng không gặp, đầu cha Vân đã có nhiều sợi tóc bạc hơn, trên mặt là một nỗi u uất khó tả. Tính ra thời gian này cha Vân phải lo lắng rất nhiều điều, công ty thì đang trên bờ vực phá sản, lúc rãnh thì chạy đi tìm cô, cứ thế ông vừa phải làm lụng vất vả, vừa lo lắng quá nhiều nên dạo này đã ốm đi rất nhiều.

“Cha, đừng lo cho con, dạo này con vẫn khoẻ,” Vân Thi Thi nói xong, đỡ cha Vân ngồi xuống: “Công ty dạo này thế nào rồi ạ?”

“Bên kia có làm gì con không? Có đánh đập hay hành hạ con không?”

Cha Vân không nói vòng vo, đi thẳng luôn vào vấn đề.

Vân Thi Thi ngẩn ra, không biết phải trả lời thế nào, trong mắt hiện ra vài tia bối rối, rồi lại quay mặt đi, tránh né sự truy hỏi của cha Vân, nhưng cha Vân lại không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Vân Thi Thi: “Đứa con này, nói thật cho cha đi, đừng hòng gạt cha, đừng làm cha lo lắng nữa, được không?” Cha Vân tưởng tượng đến vài chuyện đáng sợ, trong lòng lại càng không yên, ông vội hỏi: “Con không làm việc gì ngốc nghếch đó chứ?”

Thấy cô cúi đầu không nói gì, trên mặt cha Vân liền xuất hiện tia lo lắng, nhưng ông lại không thể làm được gì, nhớ đến người lúc nãy, ông chỉ ra cửa nói: “Người vừa nãy là ai?”

Vân Thi Thi im lặng lúc lâu, sau đó giọng nói khàn khàn vang lên, chậm rãi giải thích: “Con… con… con đã ký hợp đồng trở thành… người mang thai hộ.”

Trong phòng bỗng dưng bị bao trùm bởi sự yên tĩnh đến đáng sợ.

Hai mắt cha Vân mở lớn lại, không thể tin nhìn cô: “Con… con làm sao mà… làm sao có thể…”

“Cha…”

Lời nói còn chưa dứt, một tiếng ‘chát’ đã vang lên, cha Vân đột nhiên đưa tay tát thật mạnh vào má cô, Vân Thi Thi sờ sờ cái má nóng ran, nghe cha Vân giận dữ chất vấn mình: “Con vì sao phải làm thế hả? Mang thai hộ… con làm sao lại đi làm cái công việc đó hả?”

Cô còn nhỏ như thế, mới chỉ ở tuổi đôi mươi, mà lại dám chạy đi làm cái việc mang thai hộ cho người ta. Cô có biết việc đó sẽ huỷ hoại cả đời này của cô không? Chẳng lẽ trong mắt cô, ông là một người cha vô trách nhiệm để con mình phải chịu nhiều uất ức thế sao?

“Tiền này, cha sẽ không đụng vào dù chỉ là một đồng! Cha, Vân Nghiệp Trình, không có vô dụng đến mức phải bắt con gái mình đi làm cái chuyện đó!”

Dứt lời, Vân Nghiệp Trình giận dữ đứng lên, rời khỏi ghế ngồi.

Tim Vân Thi Thi đập mạnh, cô cúi đầu, nắm chặt vạt áo của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.