Lần này ông ta chỉ dẫn theo hai vệ sĩ, nếu như đánh nhau nhất định sẽ rơi vào số phận bị giết trong nháy mắt.
Dimon sửa sang lại quần áo, ra hiệu cho hai người đàn ông bỏ súng xuống, sau đó ông ta cười ha hả nói: “Chúng ta là bạn tốt của nhau mà! Đừng vì hai triệu mà rạn nứt tình cảm.”
Cung Kiệt nói: “Tám triệu, một đồng cũng không được thiếu, ký tên đi.”
Từ góc độ nào đó mà nói, những lời này của hắn giống như một mệnh lệnh ngang ngược.
Dimon gật đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, ngoan ngoãn ký hợp đồng.
Ông ta xoay người ra lệnh, chỉ lát sau, đàn em đem một chiếc cặp da đến đặt vào tay anh, bên trong chứa hai triệu đô-la Mỹ.
Số còn dư lại là để chia cho các công nhân vận chuyển hàng hóa.
Cung Kiệt không đổi sắc mặt, hắn tựa vào cửa xe đốt điếu thuốc hút.
Hữu Hữu nhìn những thùng chứa hàng được chuyển xuống, cậu rũ mi mắt.
Ba trăm quả lựu đạn, năm nghàn cây súng trường, một trăm ngàn băng đạn, những thứ này có thể cướp đi bao nhiêu mạng người chứ?
Đang lúc cả đám người bận tối tăm mặt mũi, điện thoại của Dimon chợt đổ chuông, ông ta khó chịu nhận điện thoại, chưa kịp mở miệng thì đàn em của ông ta đã hét lớn: “Ông chủ! Không xong rồi!”
Dimon nghiêm mặt cảnh giác: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Người gọi điện thoại đến là một trong tứ đại hộ pháp dưới tay ông ta, trước khi giao dịch, Dimon bảo hắn đứng gác ở giao lộ cách bến tàu 1km để kịp thời đối phó với những biến cố bất ngờ.
“Vừa rồi có cảnh sát hình sự quốc tế đến từ Newyork đã đi về hướng bến cảng!”
Bất chợt, Dimon bị sặc khói, liên tục ho khan mấy cái, ông ta khó tin trợn trừng mắt: “Cái gì! Cảnh sát hình sự quốc tế?”
“Đúng vậy ạ! Chính là cảnh sát hình sự quốc tế, bên trong còn có một vị giám đốc cấp cao chống khủng bố của liên minh quốc tế!”
“Mấy người?”
“Tổng cộng có năm người luôn cả tài xế!”
Dimon tức giận đến nỗi mắt đỏ ngầu, khẽ chửi thề một tiếng rồi nói: “Sao cậu không báo cho tôi biết sớm chứ? Bây giờ mới nói có phải muộn rồi không?”
“Lúc họ đi qua, em có bị tra hỏi.”
Tên đàn em cũng đành chịu thôi, mấy thằng đến từ nước Mỹ này thật khó đối phó, hắn nói hết lời mới cho qua, lúc này, đám cảnh sát kia vừa lái xe đi thì hắn lập tức gọi điện mật báo.
“Nói cách khác, là họ đang chạy đến bến tàu đúng không?”
Người nọ khẩn trương trả lời: “Đúng vậy ạ! Em nghe một tên sĩ quan trong đó nói rằng họ đang đuổi theo một chiếc tàu nghi ngờ chở hàng bất hợp pháp...”
Dimon ngơ ngẩn cúp điện thoại.
Cung Kiệt nghe được cuộc đối thoại của họ, đôi mắt hắn lạnh như băng, liếc mắt nhìn Dimon đang ngây ra cách đó không xa, mặt hắn lập tức trầm xuống!
“Cảnh sát hình sự quốc tế?
Dimon hoang mang gật đầu.
Nếu chỉ là cảnh sát bản địa thì không cần phải lo lắng nhưng một khi đã động đến cảnh sát hình sự quốc tế hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều.
Tội buôn lậu súng ống đạn dược là một trong những trọng tội, nhẹ thì ở tù mười mấy năm, nặng thì trực tiếp bị xử bắn.
Buôn lậu cả mấy chục ngàn băng đạn và nhiều súng như thế là tội vô cùng lớn, dựa vào giá giao dịch của anh, lúc xử bắn có thể dùng đạn nấu một nồi cháo, chết mấy chục lần!
“Bọn họ đuổi theo hàng của cậu đến đây đó!”
Dimon tức giận nói: “Mr Cung, không phải cậu dẫn mấy thằng Mỹ này tới đây chứ?”