Không thể không nói, biện pháp này vừa thô bạo vừa đơn giản!
Dimon nhìn thấy Hữu Hữu đang ngây ngốc đứng yên, ông ta không nhịn được đẩy cậu một cái: “Đừng cản tay cản chân! Trở về thuyền đi!”
Hữu Hữu nhếch mày, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tôi.”
Chiếc xe nhỏ màu bạc đỗ kịch lại, mấy người đàn ông Châu u cao lớn bước xuống đi đến chỗ họ đang đứng.
Dimon ưỡn lưng cố gắng bình tĩnh lại, ông ta cầm lấy điện thoại gọi: “Giúp tôi xử lý trạm gác, theo dõi kỹ con đường kia, không cho bất kỳ ai đi qua! Ngoài ra, điều tra giúp tôi xem bến tàu này có camera theo dõi hay không, nếu có thì hãy làm mất tín hiệu...”
“Mẹ kiếp!” Sritov ngơ ngác kéo tay ông chủ: “Ông chủ...”
Dimon không hơi đâu để ý tới hắn, vẫn ra lệnh vào điện thoại như cũ: “Xe cộ qua lại cũng phải quan sát kỹ cho tôi, một khi có ai khả nghi lập tức xử lý...”
“Ông chủ, là bà ta...”
Dimon không thể không quay đầu, ông ta trừng mắt nhìn họ, nổi giận nói: “Các người gọi cái gì?”
Sritov chỉ tay về phía trước.
Ông ta híp mắt nhìn theo hướng hắn chỉ, chả hiểu sao đột nhiên họ lại ngây ra như thế, cho đến lúc ông ta nhìn thấy một cô gái có mái tóc màu bạc thì sắc mặt lập tức biến đổi, điện thoại trong tay rơi ngay xuống đất...
Trời ạ...
Lại là cô ta sao?
Biến cố đến có đột ngột, đến nỗi ông ta không biết dùng biểu cảm nào để đối mặt.
Dimon ngây ngốc đứng yên, một lúc lâu sau mặt ông ta vẫn không có biểu cảm nào.
Phía sau, mấy tên đàn em mặt không đổi sắc đứng đó, trầm mặt nhìn một lượng lớn hàng hóa đã được chuyển phân nửa, cục diện hôm nay thật sự có hơi tiến thoái lưỡng nan!
Cung Kiệt cúp điện thoại đi đến, anh vừa nhìn thấy cô gái có máy tóc màu bạc đang đi đến chỗ họ, khuôn mặt hung tợn lập tức ngẩn ra, có hơi kinh ngạc.
Tuyết Hồ...
Giám đốc của tổ chức hình sự chống khủng bố quốc tế.
Người đứng đầu xử lý các vụ khủng bố quốc tế.
Biệt hiệu là Tuyết Hồ.
Vẫn là Sritov phản ứng đầu tiên, hắn nhìn mấy thằng Mỹ mặc đồng phục từ xa đi đến, khẩn trương hỏi Dimon: “Làm sao đây ông chủ? Có lên nữa không?”
“Lên, lên cái đầu của cậu đó!” Ông ta tán vào đầu hắn một cái, tức giận hỏi lại: “Cậu dám đánh cả người một nhà sao?”
Giám đốc cấp cao Tuyết Hồ là cô gái nổi danh dũng mãnh, cô và Bạch Tước xuất thân cùng một trại tập huấn, tay không quật ngã ba tên lính đánh thuê thật thụ.
Thứ đáng sợ hơn thân thủ của cô đó là tài bắn súng, một khi cô bóp cò, cho đến nay chưa từng có ai sống sót.
Hữu Hữu nhìn theo ánh mắt mọi người.
Trong đám người đang đi đến, cậu nhìn thấy đi đầu là một cô gái thon thả, cô có mái tóc ngắn màu bạc, mềm mại áp sát vào tai, gương mặt hài hòa đường nét phương đông và Châu u, tinh xảo như tranh vẽ, nhất là đôi mắt kia, dưới ánh trăng, con ngươi màu tím khiến người khác vô thức hít thở không thông.
Đôi mắt màu tím đó là thứ khiến người khác ấn tượng nhất.
Bởi vì trên đời này, người có mống mắt (*) màu tím không nhiều, người có con ngươi màu tím thường là con lai á âu.
Cô mặc bộ đồng phục chuyên nghiệp để lộ chiếc eo mảnh khảnh, cánh tay được gắn vũ khí cận chiến, dù là eo hay cánh tay đều có cơ bắp hằn lên, xem ra ngày thường cô luyện tập khá chăm chỉ.
***
Chú thích:
(*) Mống mắt: màng mỏng hình vòng tròn có chứa sắc tố ở phần trước nhãn cầu.