Hôm nay, đạn dược còn đưa chuyển đi được một nửa, phần lớn hàng còn ở trên tàu, còn cần lục soát nữa sao? Chỉ cần họ tùy tiện dạo một vòng, không bao lâu sau đã có thể tìm được tội chứng!
Lần này thật sự là... Là đường cùng rồi!
Tuyết Hồ này, quả thật là âm hồn bất tán!
Ở trụ sở chính Newyork, có vẻ như cô gái này đặc biệt để mắt đến mấy con buôn vũ khí.
Cô đã không tiếc thời gian nửa tháng và sức lực, truy đuổi từ Mỹ đến Nga, sau đó kiên nhẫn lênh đênh trên biển mấy tháng!
Vì để cắt đuôi cô, Dimon cố tình đi vòng vòng trên biển mười mấy ngày nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi cô!
Cuối cùng, thấy đội ngũ của cô sắp đuổi đến nơi, dưới tình huống bất đất dĩ, ông ta cắn răng ném số lớn đạn dược xuống biển, vất vả lắm mới trốn được sự truy đuổi của cô ta!
Nhớ lại lần đó... Hơ, đến nay Dimon vẫn còn run rẩy, thật ra lòng hắn vẫn còn rỉ máu.
Mẹ nó!
Mấy tấn hàng hóa, vì để tránh con tiểu hồ ly mà phải ném xuống biển cho cá mập ăn!
Lúc đến nơi, suýt chút nữa ông ta đã bị người thuê cho một phát súng vào đầu rồi!
Chỉ cần nghĩ lại chuyện đó ông ta lập tức cắn chặt răng, hận Tuyết Hồ tận xương tủy!
Hôm nay gặp lại, hận không thể bỏ cô ta vào bao bố ném xuống biển nuôi cá mập!
Cái này gọi là kẻ thù gặp nhau, đỏ mặt tía tai.
Không thể không nói, nghị lực của Tuyết Hồ đối với tội phạm không chỉ đơn giản là kiên trì!
Lúc này, sắc mặt ông ta có hơi tái nhợt, run sợ nhìn Tuyết Hồ, cô đứng đó không nói gì, hai tay ôm ngực, dáng vẻ bình thản không hề sợ hãi, đôi mắt sắc bén nhìn Cung Kiệt chằm chằm.
Chỉ là, ánh mắt vô cùng dữ dội, giống như xoáy vào tận xương cốt anh.
Jack nhàn nhã đảo mắt một vòng, đột nhiên nhìn thấy Cung Kiệt đang chau mày đứng bên cạnh, hắn nở nụ cười hứng thú đi đến trước mặt anh, cuối đầu quan sát mấy lần, nhướng mày, lạnh lùng nói: “Cung Kiệt, anh cũng có ngày hôm nay à. Anh có biết vì bắt anh mà chúng tôi theo dõi bao lâu trên biển không? Về trụ sở chính uống trà với chúng tôi đi.”
Cung Kiệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, đôi môi thản nhiên nhếch mội cái, lúc này mới ung dung trả lời rành rọt bằng tiếng anh: “Tiên sinh, tôi phạm tội gì vậy, anh muốn bắt tôi sao?”
“Dựa vào chuyện anh vận chuyển đạn dược!”
“Hơ? Vậy anh cũng phải đem chứng cứ ra mới được.”
Nụ cười của Jack cứng đờ ở khóe miệng, hắn nhìn chằm chằm Cung Kiệt hồi lâu, hắn nghiến răng nói: “Anh thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
“Anh cũng vậy, chưa thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định.”
Jack định nói gì đó, đột nhiên cấp dưới báo cáo, đa số kho hàng không mở ra được.
Tuyết Hồ nghe vậy, lập tức nói với Cung Kiệt: “Nói người của anh mở kho hàng ra!”
Cung Kiệt hờ hững xoay người quan sát cô, ưu nhã hỏi ngược lại: “Cô có lệnh lục soát không?”
Tuyết Hồ nhất thời cứng họng.
“Không có.”
Đột nhiên, Cung Kiệt bật cười.
“Không có, vậy mà cô dám lục soát thuyền của tôi sao?”
Cung Kiệt vặn hỏi lại: “Ai cho cô quyền đó hả?”
Biểu cảm của Tuyết Hồ có hơi vặn vẹo.