Lực cản của nước rất lớn, nên không thể di chuyển một cách thoải mái linh hoạt như trên đất liền.
Đây là lần đầu tiên Vân Thi Thi lặn biển, tiếp túc với một môi trường mới mẻ lạ lẫm như vậy khiến cô rất hồi hộp.
Nhưng mà, sau khi đã quen rồi thì sẽ thấy rất háo hức, hơn nữa, dưới biển còn có rất nhiều thứ kỳ bí chờ đợi cô khám phá.
Người huấn luyện viên nói: “Bảy mươi phần trăm của trái đất là nước, cho nên nếu học được cách lặn biển rồi thì có thể đi đến những nơi mà nhiều người cả đời cũng không cách nào đến được.”
Đây là loại cảm giác thành tựu khó có thể giải thích được.
Vùng biển này không sâu, chỉ tầm sáu mét là có thể thấy đáy.
Mộ Nhã Triết nắm tay cô, dẫn cô lặn xuống đáy biển Dưới này là cả một bờ san hô rực rỡ tuyệt đẹp!
Bờ san hô rực rỡ đủ màu đủ dạng, có hình cầu, hình cây. San hô lay động theo làn nước, đẹp đến lạ thường.
Từng đàn cá lần lượt bơi qua. Cô cũng không rõ chúng là giống cá gì, nhưng đều rất đẹp.
Tất cả đều vô cùng thần kỳ.
Mãi đến lúc đã trở lên đất liền mà cô vẫn còn nuối tiếc, vẫn còn muốn tiếp tục chơi, nhưng không được phép.
Đối với người mới học, lần đầu lặn không được đi quá lâu, nếu không cơ thể sẽ không chịu đựng được.
Vân Thi Thi chợt buồn bã nhận ra, những gì cô thấy, cô hiểu về thế giới này vẫn còn quá ít!
Ngược lại, Mộ Nhã Triết lại học cao hiểu rộng, biết được rất nhiều về thế giới bao la.
Kiến thức phong phú của anh là thứ cô có làm thế nào cũng không theo kịp!
Tối đến, họ dùng xong bữa cơm.
Vân Thi Thi tựa đầu vào ban công, ở chỗ của cô vừa hay có thể đem toàn bộ cảnh biển đêm lộng lẫy thu vào trong đáy mắt!
Buổi tối, ánh trăng chiếu rọi ở mặt biển, sóng biển dập dìu, trên mặt là các vi sinh vật đang trôi dạt, phát ra ánh sáng đẹp như sao.
Mộ Nhã Triết ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng gác cằm trên đầu cô, ôn tồn hỏi: “Em đang nghĩ gì đấy?”
“Đang ngắm cảnh biển.”
Vân Thi Thi không kiềm được mà cảm khái: “Thật đẹp!”
Cô mê mẩn cảnh đẹp trước mắt, còn người đàn ông đứng sau lưng cô, chẳng phải cũng đang đắm chìm trong cảnh đẹp trước mặt anh sao?
Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt vào vạt áo, liêu hỏa không ngừng.
Cô bắt lấy tay anh, khiến anh không vui vì bị cản lại. Anh giữ lấy eo cô, bắt cô phải xoay người lại đối diện anh.
Người đàn ông hậm hực hỏi: “Phong cảnh đẹp đến vậy à?”
“Đương nhiên rồi!”
Vân Thi Thi cười: “Ông xã, anh biết không? Cả đời này em chưa từng thấy qa cảnh biển đẹp đến như vậy!”
Cảnh đẹp dễ khiến lòng người thanh thản, rồi sinh ra cảm giác cảm động, cuối cùng dẫn đến cảm thán sự đẹp đẽ của đời người khi có thể nhìn thấy được phong cảnh tuyệt vời.
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng hôn lên vành môi cô, ánh mắt nuông chiều, nói: “Anh thấy em hai hôm nay chơi đến độ sắp hóa điên rồi!”
“Hiếm có khi được tận hưởng thế giới hai người, em rất ít có cơ hội được nhìn thấy nhiều cảnh đẹp đến vậy!”
Dừng một lúc, Vân Thi Thi cười: “Em còn tưởng cả đời này sẽ không có cơ hội nhìn thấy chúng nữa.”
Cho nên, cô lại càng cảm kích Mộ Nhã Triết!
Cô cảm kích người đàn ông này đã cho cô cuộc đời mới, cho cô cơ hội thấy được
“Lại nói vớ vẩn.”
Mộ Nhã Triết hôn lên vầng trán cô, không vui mà nói: “Sau này không được nói những câu vớ vẩn này nữa. Phu nhân, anh hứa với em, sẽ dẫn em đi thăm thú thế giới rộng lớn này.”