Cô lấy lá thư ra khỏi túi xách, cắn môi nắm chặt bao thư.
...
Buổi tối, sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn, Vân Thi Thi đang định tháo trang sức ra thì Mộc Tịch đi đến đưa cho cô một lá thư.
Cô nhận lấy, đây là một lá thư mời được trang trí xinh đẹp.
Vân Thi Thi có hơi tò mò, cô ngẩng đầu hỏi Mộc Tịch: “Đây là gì vậy?”
Khuôn mặt cô ấy có hơi mất tự nhiên, ấp úng nói: “Là... Là thư mời của buổi tiệc từ thiện.”
“Tiệc từ thiện gì?”
Vân Thi Thi hơi khó hiểu.
Mộc Tịch giải thích: “Chị không biết gì sao? Đây là buổi tiệc từ thiện nổi tiếng quốc tế đó, sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng tham dự.”
“Ờ?”
“À... Nghe nói các nhà đầu tư và sản xuất cũng tham gia bữa tiệc này, Thi Thi, chị nhất định phải đi đó, nói không chừng còn có thể nhận được vai diễn trong mơ đấy!”
Mộc Tịch nói xong, đôi mắt cô ấy có hơi phức tạp.
Vân Thi Thi mở ra, thời gian diễn ra bữa tiệc là ngày mốt.
Hình như tối mốt cô không có lịch.
Bữa tiệc từ thiện được tổ chức trên một chiếc du thuyền.
Vân Thi Thi nói: “Thật ra chị không có hứng thú, em từ chối đi.”
“Thật sự không tham gia sao?”
Đột nhiên Mộc Tịch nghĩ đến gì đó, cố tình nói: “Người tham gia bữa tiệc có thể dùng đồ của mình để đấu giá, số tiền có được sẽ dùng làm từ thiện. Nói không chừng có thể tích phúc cho Tiểu Nguyệt Dao đó!”
Cô ấy vừa nói thế, lòng Vân Thi Thi có hơi dao động.
“Làm nhiều việc thiện là để tích phúc cho bản thân, cũng tích phúc cho người thân của mình.”
Vân Thi Thi nghe vậy, không nhịn được liền cong môi cười: “Ngày mốt đúng không?”
“Vâng!”
“Ngày mai là liên hoan phim truyền hình quốc gia, đúng lúc ngày mốt có thể dùng trang thức tham gia liên hoan của chị để đấu giá.”
“Chị đi không?”
“Nghe em nói cũng có lý. Hy vọng có thể tích phúc cho Nguyệt Dao.”
Mộc Tịch ngẩn ra, cô ấy cắn răng cười nói: “Vâng!”
Chỉ là lúc xoay người, Mộc Tịch nhìn về phía góc tường nhíu chặt mày, dường như có hơi lo lắng, hoặc là... Cảm thấy cực kỳ áy náy!
...
Sau khi Vân Thi Thi rời đi, vì để tránh tai mắt, Mộc Tịch đứng trong góc nhìn bốn phía cảnh giác, sau đó cô ấy bấm một dãy số trong điện thoại.
Điện thoại reo hồi lâu mới có người nhận.
Cô ấy vội vã nói: “A lô! Ngài... Chào ngài... Tôi... Tôi đã đưa lá thư cho chị ấy! Ngài có thể tha cho cha mẹ tôi không?”
Bên kia truyền đến giọng của một người đàn ông đã qua xử lí: “Chỉ dựa vào lời của cô, sao tôi biết cô đã đưa hay chưa? Lỡ như cô nói gạt tôi thì sao? Cô cho rằng tôi dễ dàng tin cô vậy sao?”
“Tôi đã đưa thật mà!” Mộc Tịch sốt ruột đến nỗi đỏ cả mặt, lập tức ứa nước mắt: “Tôi lừa ngài làm gì? Cha mẹ tôi đang ở trong tay ngài, sao tôi dám lừa ngài chứ? Tôi đã làm như ngài dặn! Ngài còn muốn sao nữa!”
“Cô còn nhớ yêu cầu của tôi không? Dẫn Vân Thi Thi đến, giao dịch của chúng ta mới thành công!”
Người đàn ông dừng lại, sau đó hắn nói: “Ngày mốt, khi nào Vân Thi Thi xuất hiện trong bữa tiệc, tôi sẽ tha cho cha mẹ cô!”
Mộc Tịch tức giận: “Ông... Ông không giữ lời hứa!”
“Cô tuân thủ giao hẹn, hiển nhiên tôi cũng sẽ tuân thủ, cha mẹ cô cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!”