Mộ Nhã Triết mỉm cười ôm chầm lấy cổ sau của cô ấy, hôn nhẹ một cái lên trán cô ấy, trầm giọng nói: “Chúc mừng em! Vợ của anh.”
Vân Thi Thi cảm động suýt nữa rơi lệ, thừa lúc đó ôm chặt lấy cô ấy, vừa mừng vừa bất ngờ.
Chỉ đến khi hai người nắm lấy tay nhau đi thẳng xuống sân khấu, ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người mới theo đó mà dừng lại, đặc biệt là trong ánh mắt của Lâm Chi, tràn ngập sự ghen tị!
Nhưng mà, ghen tị thì ghen tị, cô ấy hiện giờ, trải qua một số chuyện, cũng chín chắn rất nhiều rồi, cô ấy biết rằng, cho dù không can tâm đi chăng nữa, có một số người, chung quy là không đụng đến được!
Dù sao, cô ta biết, Vân Thi Thi tuy là yếu đuối, nhưng mà người đàn ông phía sau cô ấy không phải là hạng tầm thường, càng không phải là loại hiền hành!
Vân Thi Thi là nghịch lý của anh ta, càng là cái điểm yếu của anh ta.
Cô ta sẽ không làm những sự việc dại dột nữa, dù sao, cũng đã nhận được bài học rồi.
Lâm Chi quay mặt sang bên, không muốn nhìn mặt cô ấy nữa.
Trở lại chỗ ngồi, Dương Mị hai mắt đẫm lệ mỉm cười nhìn chăm chú cô ấy, và niềm nở ôm lấy cô ấy.
“Thi Thi, cô thật hạnh phúc! Tôi chúc mừng cô, chúc mừng cô!”
“Cám ơn.”
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Dương Mị cùng Lý Cửu Hiền, hỏi rằng: “Hai người thì sao? Nếu đã công khai tình cảm rồi, dự tính khi nào làm đám cưới vậy?”
Lý Cửu Hiền mỉm cười cảm kích, vừa rồi anh ta cũng nghe Dương Mị, là Vân Thi Thi cho cô ấy dũng khí, để cho cô ấy ở một môi trường thiêng liêng như vậy, đủ sự dũng cảm để công bố đều này.
Cậu ta nắm lấy tay của Dương Mị, nhìn nhau cười và nói: “Cũng không gấp, dù sao mới công khai chuyện tình cảm, nếu lập tức kết hôn, khó tránh khỏi sẽ làm người hâm mộ không kịp chuẩn bị! Huống hồ, tôi có hứa với Mị Mị, sẽ cho cô ấy một lễ cưới thiêng liêng! Cho dù là chi tiết nhỏ, đều cần phải chuẩn bị chu đáo, việc này không gấp được!”
Dương Mị cũng nói: “Thi Thi, chỉ cần xác định ngày cưới, tôi sẽ đầu tiên gửi thiệp mời cho cô, cô nhất định phải đến.”
“Nhất định mà.”
Vân Thi Thi cười nghịch ngợm nói: “Không biết nhóm chị em phù dâu có thiếu người không?”
Dương Mị quả thực là vừa mừng lại vừa ngạc nhiên, với địa vị của Vân Thi Thi hiện nay, đã sớm không phải là vị khách có thể dễ dàng mời được, nhưng giờ cô ấy lại chủ động tỏ thái độ muốn gia nhập vào nhóm chị em phù dâu, cô ta đương nhiên là một trăm lần đồng ý.
“Được! Chỉ cần cô chịu đến, đương nhiên là có thể!”
Dương Mị lại hỏi Mộ Nhã Triết nói: “Mộ tổng, ngài cũng tới chứ!”
“Cô ấy đi, tôi đương nhiên cũng sẽ đi.”
“Vậy thật là vinh hạnh quá!”
Ở trước mặt Mộ Nhã Triết, Dương Mị cuối cùng cũng thả lỏng được một chút.
Sau khi buổi lễ Phim truyền hình quốc gia kết thúc, rất nhiều ngôi sao đều tranh thủ đến chỗ truyền thông nhận phỏng vấn, Vân Thi Thi mệt mỏi, từ chối trả lời phỏng vấn, vào tối đó ngồi máy bay riêng về lại Kinh Đô.
Đến Kinh Đô đã là rạng sáng, về đến nhà, mới vừa rửa mặt xong, cô ấy mệt đến nỗi nằm trên giường, đầu mới đặt lên gối, liền lập tức ngủ thiếp đi rồi!
Mộ Nhã Triết nhìn cô ấy vẻ mệt mỏi đến như vậy, cũng không nỡ lăn qua lăn lại, ôm lấy cô ấy mà ngủ!
Hôm sau, Mộ Nhã Triết theo thường lệ đến công ty đi làm.
Vân Thi Thi ngủ đến giữa trưa mới tỉnh giấc, cô ấy đi vào phòng quần áo, phát hiện Hữu Hữu đang lau chùi chiếc cúp mà hôm qua cô ấy mang về, thấy cô ấy dậy rồi, vui vẻ mỉm cười: “Con sâu bự lười, cuối cùng cũng chịu dậy rồi à?”
“Ừ, do đói làm tỉnh giấc.”
Vân Thi Thi sờ vào bụng móp xuống, dáng vẻ tội nghiệp nói: “Hữu Hữu, con có để dành đồ ăn ngon cho Mami ăn không?”
“Đương nhiên có để dành rồi! Bỏ đói ai, cũng không thể để mẹ đói được”
“Đúng rồi, em gái ….”
“Cho uống qua sữa rồi ạ! Tã chưa ướt cũng thay luôn rồi!”
Hữu Hữu oán trách nói: “Em gái đang ngủ đó! Mẹ không được quấy rầy giấc ngủ trưa của em gái đấy!”
“Biết rồi!”
Thừa lúc Hữu Hữu đi nấu mì, Vân Thi Thi lén vào phòng em bé, nhìn trộm Tiểu Nguyệt Dao.