Tiểu Dịch Thần nghịch ngợm lè lưỡi một cái, nói:
“Đương nhiên là tới cứu mẹ rồi! Mẹ không phải sợ, con lập tức cứu mẹ ra.”
“Tuổi trẻ tài cao…”
Cô cảm động nhìn cậu nói.
Tình cảnh vừa rồi khiến cô kinh hồn bạt vía, cho dù bản lĩnh lợi hại của Tiểu Dịch Thần cô đã từng chứng kiến qua thế nhưng dù sao đao thương cũng không có mắt, nếu hắn bị thương dù chỉ một chút cô đều đau lòng.
Lồng sắt có khóa.
Mộ Dịch Thần nghiên cứu nửa ngày, quyết định thử phá khóa một lần.
Chỉ khóa như vậy có thể dùng súng để mở khóa, nhưng nếu hơi bất cẩn một chút sẽ làm mẹ bị thương.
Cậu suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên mở đồng hồ đeo tay ra, đem kim đồng hồ gỡ ra, lợi dụng kim đồng hồ nhỏ bé, dùng ngón tay làm cho hơi cong, cắm vào. Tiến vào tâm chiếc khóa, chần chừ chuyển động.
Không giống với những ổ khóa cậu từng mở trong khóa huấn luyện ở quân ngũ, muốn cạy ổ khóa này vẫn là có chút khó khăn!
Dù sao thời đại khác nhau, cũng không thể đều giống trước đây. Hiện tại đổi cũ lấy mới cho nên một ít kỹ xảo phá khóa trước đây đại khái đã không thể dùng cho kỹ thuật bây giờ.
Trục chìa khóa, tâm ổ khóa, chốt mở khóa, rãnh, tấm thúc đẩy, cánh quạt…
Gộp lại chia làm mười mấy bộ phận, nếu không phải vô cùng quen thuộc với khóa thì cơ bản không nắm được mấu chốt.
Thế nhưng, bất kể là khóa thế nào, đều có thể cạy ra.
Vì vậy trên đời không có bất cứ kỹ thuật nào có thể làm được ổ khóa hoàn mỹ.
Công cụ mở khóa tốt nhất phải là kẹp giấy, nhưng cậu cũng không mang thứ đó bên người, chiều dài kim đồng hồ của đồng hồ đeo tay cũng có hạn, bởi vậy cậu nhất định phải cẩn thận từng li từng tí, nín thở nghe động tĩnh bên trong, dựa vào âm thanh để phán đoán.
Vân Thi Thi giữ yên lặng, sốt sắng nhìn cậu.
Mộ Dịch Thần đột nhiên đứng lên, xoa xoa tóc, ấn đường cau lại.
“Có phải là mở không ra không?”
Mộ Dịch Thần lắc đầu, sợ cô căng thẳng liền vội vã an ủi.
“Chỉ là không có công cụ thích hợp, còn thiếu một thứ.”
“Thiếu cái gì?”
Mộ Dịch Thần xoay người, nhìn đến mấy xác chết ngã trong vũng máu, muốn thử tìm lại một chút xem sao. Khi nãy cậu tìm được đều là súng lục, băng đạn, dường như không có đồ gì khác.
Mãi đến khi cậu tìm ra trên người cuối cùng một hộp kẹo cao su.
Mộ Dịch Thần mở ra, ngửi một chút, xác định không có gì khác thường liền nhét một viên vào miệng, mãi đến khi nhai nát hoàn toàn cậu lại đi đến lồng sắt trước mắt, phun kẹo cao su ra, nhét vào tâm ổ khóa.
Vân Thi Thi ngẩn người theo dõi, không hiểu cậu dùng loại mánh khóe gì nhưng cô không dám lên tiếng, chỉ lo quấy rầy suy nghĩ của cậu.
Lợi dụng kẹo cao su mở khóa, vẫn là Mộ Dịch Thần suy đoán nhạy bén.
Cậu tìm ra kẹo cao su, gần như lập tức nghĩ đến có thể dùng nó để cạy khóa.
Vừa rồi cậu đã nghiên cứu cẩn thận cấu tạo của cái khóa này, kiểu khóa này có thể lợi dụng kẹo cao su thử một lần!
Có điều cậu cũng không có niềm tin chắc chắn gì với phương thức mở khóa như vậy, cậu chỉ xem qua người khác làm thử chứ chưa từng tự mình thử!
Thế nhưng cậu vẫn tương đối đảm bảo.