Quãng thời gian trước còn lộ ra tin tức một tàu chở hàng quốc gia đi qua vịnh Aiden bị hải tặc Xô-ma-li bắt cóc, tài sản trên thuyền bị cướp đoạt sạch sẽ, thuyền viên bị giết, thuyền trưởng bị bắt cóc, chính phủ ra mặt giao thiệp nhưng tiền chuộc xảy ra vấn đề, thuyền trưởng trực tiếp bị giết.
Chuyện này còn trở thành cuộc khủng hoảng chính trị lớn nhất trong lịch sử đất nước đó, quốc dân đối với chuyện chính phủ đàm phám bất lực vô cùng oán giận.
“Sau đó thì sao?”
“Bọn họ sau khi lên thuyền liền hối hận rồi.”
“…”
Hữu Hữu trong lòng thầm oán, nhất định là chết rất thảm đi.
Những hải tặc đáng thương kia, khí thể hùng hổ xông lên tàu, nghênh tiếp bọn họ thế nhưng là mấy khẩu đại pháo, Cung Kiệt ra lệnh một tiếng, lập tức tiễn bọn họ về với cát bụi, còn dư lại vài tên, vốn dĩ là muốn chạy nhưng tàu của họ bị vũ trang trên tàu của Cung Kiệt làm đắm rồi.
Đắm…
Chỉ cần tưởng tượng cái hình ảnh kia, thật sự đủ kinh tâm động phách.
“Ra tay thật là độc ác.”
Cung Kiệt vô tội nói:
“Bọn họ muốn đưa đầu vào, cậu cũng không có cách nào.”
“…”
Ngày hôm sau, tàu đến bến cảng Vidoman.
Thời gian giao dịch là đúng mười một giờ đêm, nhưng địa điểm là ở cảng Minh Hải. Còn cách thời gian giao hẹn nửa giờ.
Cung Kiệt vốn muốn để Hữu Hữu ở lại, Hữu Hữu lại nói muốn cùng anhva chạm xã hội.
Cung Kiệt cũng không phản đối.
Cùng Cụ Phong giao dịch hình như là quân đội của Nga. Thương nhân buôn bán vũ khí, tên là Dimon, là một người đàn ông trong niên ngoài 50 tuổi, cựu không quân Liên Xô, từng phục vụ trong quân đội Liên Xô cũ.
Sau khi quân đội Liên Xô giải thể, Dimon lập nghiệp bằng cách tự mình bán kho vũ khí quân sự, lai lịch khôn lớn nhưng cũng không nhỏ, chủ yếu coi trọng thị trường vũ khi Đông Á. Nắm giữ thị trường tiêu thụ không nhỏ trên Internet, cũng được coi là một gã khổng lồ nhỏ.
Nhiều năm cùng Cụ Phong có giao dịch qua lại, cũng trở thành lão khách hàng mấy chục năm qua của Cụ Phong, giao tình coi như cũng sâu hơn.
Hữu Hữu ở trên thuyền cũng nghe Cung Kiệt nhắc qua về người đàn ông này, là một nhân vật cáo già, bản tính tham lam, đây chính là bản sắc đặc thù của thương nhân, ngoài ra cũng không có gì nguy hiểm.
Ở trong mắt cậu, các thương nhân quân sự cũng không khác thương nhân bình thường, đều là làm ăn, đều dựa vào buôn bán hàng hóa kiếm tiền, cũng không có cái gì khác, chỉ có điều hàng hóa của thương nhân quân sự tương đối nguy hiểm mà thôi.
Hữu Hữ hỏi:
“Cậu, nội dung giao dịch lần này là cái gì?”
Cung Kiệt đáp:
“Hàng hóa giao dịch bao gồm 300 trái lựu đạn, 5000 khẩu súng trường, một vạn khẩu súng lục cùng với mười vạn viên đạn súng trường, tiền giao dịch là tám triệu nguyên.”
Nói xong, anh lại từ trong cặp công văn móc ra mấy phần hiệp ước.
“Hết thảy đã cùng Dimon bàn bạc xong xuôi, một tay giao tiền, một tay nhận hàng.”
Hữu Hữu gật gù, không tiếp tục nói nữa, kín đáo làm xong sớm giao dịch sau đó trở về ngủ, cậu bây giờ buồn ngủ lắm.
Một nhóm xe ô tô màu đen mang theo hai chiếc xe tải lớn chậm rãi lái vào bến cảng.
Thời điểm Dimon mang theo một đám thủ hạ chạy tới bến tàu, xuyên qua cửa sổ từ xa có thể nhìn thấy chiếc tàu hàng to lớn bắt mắt, trong nháy mắt có thể trông thấy một đoàn người đứng trước bến tàu.
Đêm khuya, cảm giác đặc biệt mát mẻ, giờ đây bến cảng bị ánh trăng bao phủ, trông có vẻ đặc biệt tiêu điều.
Đoàn xe vững vàng mà ngừng ở bên bến tàu, ba nam nhân trên người mặc tây trang màu đen xuống xe tiến lên đón, đi tuốt đàng trước chính là người lần này cùng anh giao dịch, Dimon, mà phía sau hắn mang theo hai người bảo tiêu bảo vệ hắn chu toàn cùng với ba thợ vận chuyển hàng hóa.