Bên trong khoang điều khiển, Vân Thi Thi đổ đầy mồ hôi lạnh, cô nắm chặt súng trong tay.
Cô nhìn chằm chằm mỗi một cử động của thuyền trưởng, lòng đầy sự cảnh giác.
Thuyền trưởng làm bộ bình tĩnh lái thuyền nhưng không ngừng liếc mắt đánh giá cô, hắn thử vươn tay thăm dò, tùy tiện chạm vào mấy nút, bàn điều khiển lập tức sáng đèn.
Vân Thi Thi đứng yên, cô nhớ rõ có một nút dùng để báo động.
Tiểu Dịch Thần nói chỉ cần hắn không bấm nút đó thì không sao.
Vậy nên, cô vẫn cảnh giác theo dõi từng động tác của hắn nhưng cô không hề biết, muốn khởi động chức năng báo động không phải có mỗi cách ấn nút đó, mà khi ấn giữ bất kì nút nào còi báo động cũng sẽ kêu.
Tiếng “Soạt soạt” vang lên, không biết hắn ấn vào nút nào mà cần báo động chậm rãi trượt xuống!
Phút chốc, tiếng cảnh báo vang khắp khoang thuyền, Vân Thi Thi nghe thấy tiếng báo động, cô nhìn lại thì cần gạt đã trượt xuống dưới!
Tiểu Dịch Thần đi được nửa đường liền nghe thấy tiếng báo, cậu nhíu chặt mày.
Vân Thi Thi thở gấp, cô hỏi hắn: “Anh đã động tay động chân cái gì rồi?”
Thuyền trưởng vẫn ra vẻ bình thản lái thuyền, cô cắn răng, liều lĩnh đẩy cần gạt lên nhưng hiển nhiên nó đã bị khóa lại, không đẩy lên được.
Dù cô có dùng sức cỡ nào thì cần gạt vẫn ở yên chỗ cũ!
Vân Thi Thi chĩa súng, nhắm ngay mi tâm hắn ra lệnh: “Tôi lệnh cho anh tắt báo động ngay!”
Thuyền trưởng bất động như cũ, hắn ung dung thản nhiên, giống như đoán rằng cô không dám nổ súng.
Chỉ cần động não liền biết, cô không thể lái, ở đây chỉ còn mình hắn, nếu muốn con thuyền tiếp tục chạy chỉ có thể dựa vào hắn.
Hắn mà chết, mọi người trên thuyền coi như xong.
Vân Thi Thi thấy không uy hiếp được hắn, cô hừ lạnh: “Anh nghĩ tôi không dám nổ súng ư?”
Cô lên đạn, chạm vào cò súng, hắn liếc mắt, tay quơ mạnh một cái, súng của cô rơi xuống đất, hắn nhấc chân đá, cô không kịp phòng bị nên ngã trên mặt đất.
Ngực đau nhói, súng nằm cách đó không xa, cô chồm dậy định nhặt súng.
Tên thuyền trưởng tàn nhẫn giẫm lên tay cô, Vân Thi Thi đau đớn hô một tiếng, mặt đỏ cả lên!
Một tay hắn bị còng lại, tay kia vẫn hoạt động bình thường, hắn nhanh chóng dùng tay có thể hoạt động nhặt súng!
Với tình hình trước mắt, nếu hắn nhặt được súng thì có thể thay đổi cục diện!
Còn cô nhất định sẽ chết dưới tay người đàn ông này!
Không thể được!
Sao cô có thể để hắn đạt được ý đồ!
Mộ Dịch Thần tin tưởng giao nơi này cho cô, sao cô có thể làm cậu thất vọng được?
Không biết Vân Thi Thi lấy đâu ra sức, cô ôm lấy chân hắn cắn mạnh.
Dường như dồn toàn bộ sức lực vào đó!
Tên thuyền trưởng đau đớn duỗi chân theo bản năng, hắn đạp cô lăn một vòng, hình như vai cô bị trật vì một đá này, cô nén đau, mặt đổ đầy mồ hôi lạnh ngồi dậy, cô nhào đến nắm chặt súng.
Lấy được rồi!
Cô mừng rỡ, nhanh chóng né qua một bên, cô giữ chặt súng, đứng dậy dùng dao đâm vào đùi hắn một nhát!
Dường như cô đã dùng hết sức lực còn lại của mình.
“A…!”
Tên thuyền trưởng đau đớn gào một tiếng thảm thiết!