Va phải đá ngầm chia thành đá ngầm mềm và đá ngầm cứng.
Cái thứ nhất lúc va phải, sẽ va vào đáy biển những bùn đất mềm, còn cái sau, lại là va vào những hòn đá ngầm có góc nhọn sắc bén.
Những hòn đá ngầm như vậy, thông thường bén nhọn như đao, tàu thuyền bè lúc đi ngang va phải đá ngầm, giống như bị đao cắt một đường, thông thường dễ dàng bị cắt rách phần bụng.
Sóng biển mãnh liệt như thế, chứng tỏ đá ngầm rất lớn.
Con thuyền di chuyển với tốc độ rất nhanh, với cái tốc độ nhanh như vậy mà va phải đá ngầm, mối nguy hiểm rất là lớn, Tiểu Dịch Thần thấy con tàu đột nhiên dừng lại, liền biết là, cái đáy nhất định là bị cắt rách rồi.
Thân tàu một khi đáy bụng bị rách, đá ngấm cắt xén làm cho kết cấu phía dưới đáy con thuyền cũng bị xé ra, nước sẽ tràn vào.
Nếu là thân tàu vào nước, đến một mức nhất định, sẽ làm cho con tàu lật đổ, chìm xuống…
Tiểu Dịch Thần lo lắng nhìn phía Hữu Hữu: “Anh không xác định được sự việc nghiêm trọng như thế nào, nhưng mà có thể khẳng định, tàu va phải đá ngầm, thân tàu vào nước sẽ ảnh hướng đến hệ thống mạch điện, chứng tỏ đáy tàu bị rách một đường rất là lớn. Phải mau chóng tìm được mẹ, sau đó tìm đến thuyền cứu nạn, dẫn mẹ rời khỏi con tàu này.”
“Ý của anh là, chiếc du thuyền này có thể sẽ chìm bất cứ lúc nào à?”
“Không phải bất cứ lúc nào, nó không thể lập tức chìm được, nhưng…”
Tiểu Dịch Thần sâu lắng nghiêm túc nói từng chữ một: “Thời gian để dành cho chúng ta không còn nhiều!”
Hữu Hữu cũng hồi hộp lên, gật gật đầu, chạy tới hướng khoang điều khiển.
Dọc theo đường đi, thân tàu không ngừng dao động lắc lư.
Phòng yến tiệc vốn dĩ đèn sáng rực rỡ, cũng lập tức chìm vào trong thế giới bóng tối, thành viên trong ban nhạc cũng tò mò đứng lên, âm nhạc dừng lại im bặt, sự im lặng lúc đó, làm cho tất cả mọi người lo lắng không yên.
Sự cố hệ thống đường điện không kịp xử lý, làm cho mọi người đều lâm vào trong sự khủng hoảng!
“Cứu tôi với!”
“Trời ạ, sao lại thế này! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong phòng yến tiệc, quan khách đều lo lắng la hét sợ hãi ầm ĩ, khung cảnh hỗn độn, những tiếng la hét xé tai, tiếng người ồn ào, cùng với âm thanh những dụng cụ đồ ăn không ngừng rớt vỡ, rất nhiều người tranh giành nhau chạy đến phía hướng cửa ra vào!
Ở thời khắc tuyệt vọng nhất, sự ích kỷ của bản năng con người bộc lộ rõ ra hết.
Không ít người tranh trước giành sau, nhưng do ánh sáng tối, cái gì cũng không nhìn thấy, phòng yến tiệc kiểu thiết kế đóng chặt cửa, cho nên vì không có ánh đèn, giơ tay không thấy năm ngón.
Mọi người theo bản năng chạy về hướng cửa, giống như một đám hoảng sợ chạy như ruồi không đầu.
Trong lúc chen lấn, một số người nữ không chú ý dưới chân bị vướng đồ vật ngã xuống, nghi ngờ là do lúc thân tàu rung chuyển, trọng tâm không vững nên ngã xuống, nhưng cũng không ai chịu đỡ họ, mà là giẫm qua người họ hướng đến cửa mà chạy đi!
Đến lúc quan trọng, sinh mạng nguy kịch, sự an nguy của bản thân còn chưa lo được, ai lại còn lo lắng cho sự sống chết của người khác chứ!
Rất nhiều người con gái yếu ớt, bị giẫm đạp như vậy mà chết!
Mọi người phá cửa lớn của phòng yến tiệc, hướng lên boong tàu mà chạy lên đó!
Đám đông mãnh liệt, giống như bình thường triều cường dâng nước lên lập tức ập lên boong tàu.
Tiểu Dịch Thần cùng Hữu Hữu đúng lúc đi qua phòng tiệc yến tiệc, trông thấy nhiều người không ngừng hướng về boong tàu chạy tới, lập tức ôm Hữu Hữu: “Cẩn thận!”
Hữu Hữu bị cậu ấy kéo vào trong lòng ngực, ngay sau đó thấy đám đông đen nghìn nghịt chạy ra khỏi phòng yến tiệc, lúc này, thân tàu một lần rung chuyển lở đất, và phát hiện con tàu có chút nghiêng nhẹ.
Vốn dĩ những người hướng lên boong tàu mà chạy, bất thình lình gặp phải tàu nghiêng, bên cạnh không có thứ gì để đỡ lấy, lập tức mất đi trọng tâm, hướng về phía nghiêng mà lảo đảo.
Có một ít người may mắn, cho dù là hồi hộp, nhưng cũng đúng lúc nắm được lan can, may mắn giữ vững trọng tâm.