Khóe miệng Vân Thiên Hữu mở ra nụ cười tà nịnh mà khinh thường: “Nói cho chú biết, chú không nói cũng chưa chắc là tôi không tra ra được. Ha, chọc đến tôi rồi thì tự gánh lấy hậu quả!”
Vừa dứt lời, mắt Vân Thiên Hữu ánh lên một tia tàn nhẫn.
Cậu phất tay, phi tiêu trong tay cắm phập vào chân của gã.
A-xít sun-phu-ríc trên đầu phi tiêu nhanh chóng ăn mòn da thịt hắn, có thể lấy được cả xương.
“A…”
Gã đàn ông giống như bị điện giật run lên bần bật, điên cuồng đứng lên một cách khó khăn.
“Vèo.”
Lại là một cái phi tiêu nữa phóng tới, trúng ngay mắt hắn.
“Phụt.”
Máu tươi nóng hổi phun ra.
Lần này, người đàn ông hoàn toàn kêu không ra tiếng, chỉ có thể co rút từng đợt. Ngay sau đó, phát ra một loạt âm thanh rên rỉ.
“A… a…”
Lý Hàn Lâm đứng ở một bên nhưng cũng cảm nhận được đây là một khung cảnh vô cùng ghê rợn.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua Vân Thiên Hữu, vẻ mặt có chút phức tạp hỏi: “Vân tổng, chuyện này hay là để cha cháu đến giải quyết đi!”
“Giám đốc Lý, ý chú là sao?” Vân Thiên Hữu chậm rãi hỏi ngược lại: “Đây là chuyện của cháu, không cần ông ấy đến xử lý!”
“Nhưng mà… chuyện này sẽ làm ô uế tay cháu!” Lý Hàn Lâm khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Một đứa nhỏ 6 tuổi vốn dĩ phải nên trong sáng thuần túy? Vốn không nên bị vấy bẩn bởi mấy thứ này không phải sao?
Ánh mắt Vân Thiên Hữu lệch đi vài phần.
Dơ bẩn?
“Ha.” Cậu cười lạnh lùng, tiếng cười rất nhẹ mà cũng rất trầm: “Để bảo vệ mẹ, cho dù hai tay dính đầy máu tươi cháu cũng vẫn phải làm.”
Lý Hàn Lâm kinh sợ trong lòng, một lúc sau cũng không bình tĩnh lại được.
Những lời này thật quá quyết đoán rồi. Thời khắc này, Lý Hàn Lâm mới thật sự bị cậu thuyết phục từ tận trong tâm.
Anh không biết rốt cuộc là tuổi thơ như thế nào đã khiến cho một đứa bé trở nên như vậy, bình tĩnh, quả cảm, đáng sợ. Một mặt thì dễ thương thuần chất, một mặt lại âm u tàn nhẫn.
Trên người cậu không có sự yếu đuối mà một đứa trẻ nên có. Thông thường khi một đứa trẻ đụng phải chuyện như vậy thì sẽ vô cùng sợ hãi. Nhưng cậu thì khôi phục sự bình tĩnh rất nhanh, thậm chí còn chính tay mình tra tấn tên sát thủ đến sống dở chết dở.
Thủ đoạn ghê rợn như vậy rốt cuộc là từ đâu mà đến?
Điểm này thật giống với cha cậu.
Mộ Nhã Triết kia cũng là một nhân vật vô cùng thủ đoạn.
Hay là do di truyền?
Vân Thiên Hữu nhẹ nhàng mở tấm vải đen bịt mắt, vô cùng hưởng thụ nổi đau đớn của gã đàn ông kia, chậm rãi bước đến vài bước.
“Đau sao?”
“… Khụ… Khụ…”
Máu tràu ra, gã đàn ông vừa phun ra một ngụm máu không thể nào trả lời câu hỏi của cậu.
“Đau là được rồi.”
Hắn càng đau thì Vân Thiên Hữu càng đắc ý.
Nhớ tới gương mặt lo lắng đến sụp đổ của mẹ.
Nghĩ đến Mộ Dịch Thần vì cậu mà bị thương.
Nỗi đau này có tính là gì?
Ba cái phi tiêu này, không nhiều cũng không ít, chính là vì mẹ, Mộ Dịch Thần và cậu.
“Có thể nói rồi chứ?”
Gã đàn ông run rẩy ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn cậu. Có lẽ là do quá đau dẫn đến tinh thần không tỉnh táo, qua một lúc lâu vẫn chưa thốt ra tiếng.
Người đáng sợ nhất, chính là mở mắt trừng trừng nhìn người sắp chết.
So với việc này thì sự tra tấn sống không bằng chết còn đáng sợ hơn.
Hắn hành tẩu trong giới xã hội đen bấy lâu, cũng không phải chưa từng tiếp xúc với những loại người tàn độc.
Nếu xét về tàn độc, hắn cũng chưa từng vì thế mà quy phục với ai.
Vân Thiên Hữu chính là người đầu tiên khiến hắn phải khiếp sợ.
Đây làm sao có thể là một cậu bé cơ chứ?
Bề ngoài như tiểu thiên sứ như vậy.