Hai cha con ôm ghì lấy nhau mà nhéo, cùng nhau vật lộn!
Nhưng, Tiểu Bảo rõ ràng có phần thất thế!
Ngón tay nhỏ bé, không so được với ngón tay thon dài mà còn mạnh mẽ của Cố Cảnh Liên. Hai bên nhéo qua nhéo lại, Cố Cảnh Liên không còn cảm giác gì, như da mặt mình sắp nứt toác ra!
“Đau quá!”
Tiểu Bảo tội nghiệp phản kháng: “Đừng nhéo nữa, ôi… Đừng nhéo…”
Cố Cảnh Liên nhíu mày, ôm lấy đôi má hây hây của cậu mà hả hê.
Phải, cảm giác rất thích.
Tựa như nắm gạo nếp.
Tiểu Bảo Tiểu Bảo, chi bằng gọi là Tiểu Bánh Bao đi.
Trẻ con núng nính, sờ vào rất thích, đến nỗi mặt Cố Cảnh Liên cũng phải giãn ra, bao nhiêu bực dọc đều tan thành mây khói!
Nhưng Tiểu Bảo nằm trong tay anh, bị kềm kẹp, nhéo đau như thế, đúng là khổ không nói nên lời!
Cậu lại huơ tay đạp chân, như chú mèo con đang tức giận, phản kháng thoát ra.
Cố Cảnh Liên cuối cùng cũng buông cậu ra, Tiểu Bảo đau quá, che mặt lại. Bộ dạng như chực khóc, tưởng chừng sắp vỡ đập đến nơi!
Cố Cảnh Liên tiện tay cầm lấy một ít trà bánh buổi chiều, nhét vào miệng cậu.
Tiểu Bảo: “…”
Cậu liếm thử một cái, cơn khổ sở trên mặt lập tức biến mất, kinh ngạc thốt lên: “Oa, ngọt quá!”
Tính khí thằng nhóc này quả thực là như trời tháng sáu, thay đổi bất thường.
Tiểu Bảo nhìn lên khay trà trên bàn. Đây là bánh mà bác Phúc chuẩn bị. Cố Cảnh Liên tiện tay bỏ vào miệng cậu một chiếc bánh hoa hồng.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo ăn được một món bánh ngon như vậy, vươn tay định lấy tiếp.
“Bốp.”
Cố Cảnh Liên vung tay lên, Tiểu Bảo đau quá, thu tay về, liếc mắt nhìn anh vẻ tức giận. Nhưng cậu không cam tâm, lại vươn tay ra lấy.
“Bốp.”
“Không được ăn.”
Cố Cảnh Liên lạnh lùng từ chối: “Là của cha.”
“Đồ keo kiệt!”
Tiểu Bảo ngồi xuống thảm, ôm lấy cánh tay, vẻ mặt tội nghiệp.
Cố Cảnh Lên nâng khay bánh lên, nhón tay bốc lên một chiếc bánh hoa hồng, cắn một cái, nhìn sang Tiểu Bảo, thấy bộ dạng thèm rỏ dãi của cậu, nước dãi đều sắp tràn ra khỏi miệng rồi.
“Muốn ăn à?”
“Dạ!” Tiểu Bảo vội gật đầu, bộc trực đáp.
Cố Cảnh Nhiên bỗng nhếch mép cười gian, chậm rãi nói: “Vậy để xem con có bản lĩnh ăn được hay không.”
…
Bác Phúc vừa thu dọn xong một căn phòng khác, đi ngang qua thư phòng, tiện tay đẩy cửa ra, liền trông thấy Cố Cảnh Liên ung dung ngồi trên ghế sofa, tay cầm một chiếc bánh hoa hồng, sau đó liền ném đi, chiếc bánh bay vụt theo đường parabol.
Tiểu Bảo lập tức giương cổ lên, há miệng ra đớp lấy chiếc bánh hoa hồng!
“Á ôi!”
Trải qua hai lần thất bại, lần này cậu đã có kinh nghiệm. Đầu tiên, phán đoán xem Cố Cảnh Liên sẽ ném bánh hoa hồng ra sao, thế nên bánh hoa hồng vừa tung đến, cậu liền phản ứng kịp lúc, há miệng, ngậm lấy được chiếc bánh, bù lại cho lúc nãy.
Cố Cảnh Liên tán thưởng nhiệt liệt: “Chụp đẹp lắm.”
Tiểu Bảo cực kỳ đắc ý, ưỡn ngực lên, kiêu ngạo ra mặt.
Bác Phúc như hóa đá: “…”
“Cha, con có lợi hại không?” Tiểu Bảo ngồi lên đùi anh, mặt như kiểu “Mau khen con đi, mau khen con đi”. Nếu có thêm cái đuôi nữa, thì lúc này nhất định sẽ lợi hại gấp bội.
Cố Cảnh Liên xoa xoa đầu cậu: “Phải, lợi hại.”
“Ha ha!”
Tiểu Bảo thoáng nhìn thấy bác Phúc, lập tức xoay người đối diện với bác Phúc, nói: “Bác Phúc, cùng đến chơi nào! Trò này chơi vui lắm!”
Cố Cảnh Liên liếc mắt nhìn bác Phúc, nhưng ánh mắt thì lạnh như băng.