Một cô bé khác rất giận dữ nói: “Từ khi mẹ sinh ra em trai luôn ẵm em trai trong tay không rời! Bình thường mẹ đều ôm mình, nhưng hiện giờ mình nói chuyện với mẹ, mẹ cũng chả để ý gì cả!”
Trong nhà của những bạn nhỏ trong lớp, cha mẹ đều sinh em bé thứ hai.
Sự xuất hiện của em bé thứ hai làm cho đứa bé lớn, không nhiều hoặc ít cũng sẽ cảm thấy bị xem nhẹ đi.
Đa số những đứa trẻ nhỏ đều là được nuông chiều từ bé, nhưng mà lúc trong nhà thêm một em bé nhỏ nữa, vị trí của đứa lớn luôn cảm thấy bị dao động.
Trẻ nhỏ không biết điều tiết cảm xúc cho nên tiếng oán than đầy người.
“Sinh Nhi cậu cũng cẩn thận đấy! Đợi đến lúc mẹ cậu có thêm đứa em nhỏ thì sẽ không thích cậu nữa!”
Sinh Nhi bị dọa sợ rồi, về đến nhà nói bóng nói gió hỏi mẹ, về sau nếu em bé ra đời có còn thích nó không, hay là thích em bé thì không cần nó nữa!
Lời này đương nhiên bị phủ quyết rồi!
Nhưng mà lời nói của những đứa trẻ khác nói bóng gió bên tai, cô bé cũng có chút để ý!
Cho nên bây giờ, đã trễ thế này mẹ vẫn không đến đó, Sinh Nhi không khỏi có chút sầu lo.
Sở Hà nghe xong lại dở khóc dở cười: “Làm sao có thể được? Bất kể mẹ có em bé hay không, Sinh Nhi vẫn là Sinh Nhi không ai thay thế được!”
Sinh Nhi có chút hoài nghi: “Thật vậy sao?”
“Ừ! Bởi vì Sinh Nhi ngoan nhất! Ngay cả cô cũng thích con như vậy mà!”
Sinh Nhi có chút thẹn thùng đỏ bừng mặt.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng của Tiểu Bảo: “Sinh Nhi! Sinh Nhi!”
Sinh Nhi quay đầu lại trông thấy một con búp bê thu nhỏ đứng ở phía sau, là một con búp bê màu trắng dài gần một mét năm.
Tiểu Bảo cố hết sức ôm con búp bê trắng nắm lấy hai tay, giơ tay múa chân chọc cô bé cười: “Xin chào, Sinh Nhi! Mình là Đại Bạch!”
Sinh Nhi có chút sợ hãi nhìn con Đại Bạch này.
Thân mình của Tiểu Bảo rút gọn vào phía sau của Đại Bạch, hướng tới cô bé tiến gần.
“Đang tiến hành quét dữ liệu.”
“…”
“Xem ra cậu có vẻ không vui?”
Tiểu Bảo giả giọng người máy của Đại Bạch, giơ rộng hai cánh tay của nó ôm lấy cô bé: “Đừng buồn nữa mà! Có Đại Bạch ở đây, luôn luôn bảo vệ Sinh Nhi!”
Sinh Nhi bị chọc đến nỗi khóc thành cười ra, ánh mắt giống như chứa đựng nhiều vì sao nhỏ.
Cô bé ôm lấy Đại Bạch ôm vào trọn cõi lòng: “Mình yêu Đại Bạch nhất!”
Tiểu Bảo nở nụ cười mang Đại Bạch nhét vào lòng cô bé, từ phía sau nhô lên cái đầu nhỏ: “Sinh Nhi cười một cái, đừng buồn nữa được không? Cậu cười lên đáng yêu nhất!”
“Ừ!”
Sở Hà thấy Sinh Nhi cười vì thế an ủi nói: “Bên ngoài có chút lạnh, Sinh Nhi chúng ta trở về phòng được không?”
“Ừ!”
Tiểu Bảo cũng nói: “Sinh Nhi, đêm nay cậu ngủ cùng mình đi, ngày mai về nhà cũng được mà!”
Trên mặt Sinh Nhi đỏ bừng lên thẹn thùng gật gật đầu.
Sở Hà dỗ hai đứa nhóc tắm rửa xong, chải răng, liền leo lên trên giường ngủ.
Có điều thú vị là đừng nhìn Sinh Nhi tuổi còn nhỏ, nhưng lại hiểu được sự khác biệt của trai gái, lúc đầu Sở Hà muốn hai người cùng nhau đi tắm, Sinh Nhi lại không chịu thẹn thùng nói: “Mẹ nói Sinh Nhi là con gái, không được tắm chung với con trai!”
Lời này thật sự chọc Sở Hà cười mất rồi.
Màn đêm buông xuống.
Hai đứa trẻ nằm trên giường nhưng mà lại chẳng ngủ được.
Tiểu Bảo kích động và hưng phấn, Sinh Nhi có chút hồi hộp.
Từ trước tới nay, cô bé cũng là lần đầu tiên ngủ chung giường với một người con trai, cho nên quấn mình lại thật chặt rõ ràng là thẹn thùng!