Sở Hà do dự hồi lâu mới nói: “Chắc anh cũng biết cách liên lạc với tôi! Khi người nhà họ đến giúp tôi chuyển lời, Sinh Nhi đang ở nhà tôi, bảo họ đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc tốt con bé! Khi nào họ lo liệu hậu sự xong thì đến đón cô bé cũng được.”
“Được.”
“Ừ, vậy làm phiền anh rồi.”
Sở Hà đi đến cửa, Cố Cảnh Liên và bác Phúc xoay người, thấy sắc mặt cô ảm đạm nên đã có suy đoán trong lòng.
“Đã chắc chắn chưa?”
“Vâng, chắc chắn là mẹ Sinh Nhi.”
“Haizzz, phải làm sao đây? Sinh Nhi vẫn luôn trông mẹ đến đón! Thật là đáng tiếc...”
Bác Phúc vô cùng thương xót.
Ông cũng rất thích đứa nhỏ hiểu chuyện như Sinh Nhi, nghĩ đến chuyện từ đây về sau cô bé không còn cha mẹ nữa thì thật đáng thương!
Sở Hà nói: “Ngày mai xin nghỉ cho Tiểu Bảo và Sinh Nhi, trước khi người thân của cô bé đến tạm thời giấu chuyện này đi.”
Cô không biết làm sao nói chuyện này với Sinh Nhi, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, nếu như biết cha mẹ bị tai nạn giao thông qua đời, có lẽ không thể nào chấp nhận được!
Về đến nhà đã là rạng sáng.
Sở Hà vào phòng thấy hai đứa nhỏ ngủ rất ngon, cô liền lặng lẽ đi ra.
Buổi sáng, Tiểu Bảo vừa thức dậy lập tức nhìn thấy Sinh Nhi co người lại thành một cục giống như một chú mèo con đang nhẹ nhàng hít thở.
Cậu không nhịn được nên cười trộm khẽ nhéo mặt Sinh Nhi, cứ thế chăm chú nhìn cô bé!
Sinh Nhi thật đáng yêu!
Tiểu Bảo càng nhìn càng thích, cậu xích tới ấn xuống trán cô bé một cái hôn.
Dù động tác cậu rất nhẹ nhưng vẫn đánh thức cô bé.
Sinh Nhi chưa mở mắt nhưng mi tâm đã nhíu lại, cô bé nhấc tay dụi mắt mình, sau đó mới mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Bảo đang nằm sấp chống tay nhìn mình, cô bé cũng nở nụ cười lộ má lúm đồng tiền.
“Tiểu Bảo, chào buổi sáng!”
“Chào Sinh Nhi!”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau cười.
Bác Phúc đi vào lấy quần áo, Sinh Nhi không có đem đồ thay nên ông lấy đồ Tiểu Bảo cho cô bé mặc vào.
Cũng may là trẻ con không suy nghĩ nhiều, tay áo và ống quần hơi dài thì Sinh Nhi mặc quần áo cậu cũng rất hợp.
Hai đứa nhóc ăn sáng xong, bác Phúc liền nói nhà trẻ cho nghỉ hai ngày nên muốn đưa bọn nhỏ đi khu vui chơi.
Hiển nhiên Tiểu Bảo vô cùng kích động khi nghe thế nhưng Sinh Nhi lại có hơi do dự, sợ sệt nói: “Nhưng sao mẹ vẫn chưa đến đón cháu ạ?”
“... À!”
Cô bé có hơi buồn bã không vui.
Đã một đêm rồi vậy mà ba mẹ vẫn chưa đến đón, có phải họ không cần cô bé nữa không?
Tâm tư của con gái rất mẫn cảm. Thế nhưng, quả thật đã một đêm rồi mà vẫn không có tin gì nên Sinh Nhi lo lắng cũng phải!
Bác Phúc an ủi: “Dì cháu đã đi tìm mẹ cháu rồi! Nói không chừng sau khi đi khu vui chơi về mẹ đang ở đây đợi đón cháu về nhà đó!”
“Thật không ạ?”
Nghe vậy, tất nhiên cô bé không nghi ngờ gì, vì vậy tâm trạng cũng khá hơn.
Sau đó, bác Phúc dẫn bọn họ đến khu vui chơi.
Nhưng mà thực tế, nhà trẻ không có nghỉ.
Sở Hà xin nghỉ đến nhà trẻ một chuyến, hơn nữa cô còn trao đổi với chủ nhiệm lớp về chuyện này.