Bác Phúc lên tiếng: “Không còn sớm nữa! Về nhà thôi!”
Sinh Nhi gật đầu: “Vâng ạ! Nói không chừng mẹ đang chờ cháu ở nhà!”
Ông ngây ra, có chút không đành lòng quay mặt sang bên.
Cô bé vẫn mong mỏi mẹ đến đón mình về nhà như cũ.
Nhưng mà, sợ rằng cô bé mãi mãi không đợi được...
...
Lúc bác Phúc dẫn hai đứa nhỏ về Cố gia, trong phòng khách xuất hiện ba người, bác Phúc còn đang kinh ngạc thì Sinh Nhi đã nhận ra người: “Bà nội?”
Cô bé vừa cất tiếng, một bà lão tóc trắng xoay người lại, vừa nhìn thấy cô bé, mắt bà lập tức ngấn lệ, run rẩy đi đến ôm cô bé vào lòng, khóc: “Sinh Nhi đáng thương của bà... Hu hu hu...”
Sinh Nhi kinh ngạc mở to mắt, cô bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đưa mắt nhìn thì thấy trong phòng khách còn có ông nội và cô của cô bé...
Nhưng mà, không có cha và mẹ!
Thấy bà nội khóc nức nở, Sinh Nhi khó hiểu hỏi: “Bà nội, sao bà lại khóc ạ?”
“Sinh Nhi à... Cha con... Cha con và mẹ con đều mất rồi...”
“...”
Cô bé vẫn nghe không hiểu ý bà như cũ, nhíu mày nhìn ông nội và cô bên cạnh cũng đang lau nước mắt.
Sở Hà đi đến, an ủi: “Bà nội Sinh Nhi à, bà hãy cố nén bi thương, đứa trẻ còn nhỏ, đừng làm con bé sợ...”
“Sao tôi có thể nén bi thương nổi đây?”
Bà lão tóc trắng khổ sở đấm ngực dậm chân: “Tôi sinh được hai đứa con trai, vậy mà chỉ trong một đêm hai đứa đều chết, muốn tôi tuyệt hậu đây mà...”
Ông lão cũng đau lòng thở dài tuyệt vọng.
Họ đi suốt cả đêm, sớm đến bệnh viện nhận dạng, xác định ba thi thể nằm trong nhà xác chính là con trai lớn, con trai thứ và con dâu họ.
Trong bụng con dâu họ, còn có một sinh linh bé nhỏ nữa!
“Bạch gia... Tuyệt hậu mất rồi!”
Họ sinh ra trong một huyện thành nhỏ, nơi có vẫn còn hơi phong kiến, vô cùng coi trọng chuyện nối dõi tông đường, duy trì hương khói.
Con trai thứ còn chưa kết hôn, con trai lớn và con dâu chỉ mới sinh được một bé gái, bọn họ liền hối thúc sinh thêm đứa nữa, mong chờ sẽ là một cháu trai.
Từ khi biết con dâu mang thai, hai người già họ vô cùng kích động, đón con dâu đến bệnh viện huyện kiểm tra định kì, còn cố tình nhét ít tiền để biết giới tính của thai nhi!
Là một bé trai!
Lần này, cả nhà lớn nhỏ có thể vui mừng rồi!
Cháu trai đấy!
Họ xem đứa nhỏ trong bụng như bảo bối!
Có con trai và cháu trai, ông lão có người nối dõi rồi!
Kết quả, chỉ trong một đêm, tai nạn giao thông cướp đi bốn mạng người.
Lúc chết còn không được nguyên vẹn, mặt mũi hoàn toàn bị hủy hoại, cho dù có mời sư thầy khâm liệm giỏi, cũng không khiến họ được cam tâm rời đi.
Ông lão khóc không ra nước mắt, đau đớn trong lòng, suýt chút nữa ngất tại bệnh viện.
Còn bà lão đã sớm khóc ngất, cảnh sát thương hại họ nên không cho nhìn thi thể lâu.
Người đồng nghiệp của Sở Hà cho họ cách liên lạc, nói với họ Sinh Nhi đang ở Cố gia, hai cụ già đón xe đến đây mới biết, hôm qua vợ chồng họ đến đón Sinh Nhi nên mới gặp tai nạn, đau khổ rơi nước mắt.
Cô bé lau nước mắt cho bà, khó hiểu hỏi: “Bà nội, sao bà lại khóc vậy? Cha đâu? Mẹ đâu ạ? Sao không thấy họ đâu?”