Sở Hà vừa xoay người, giọng của Cố Cảnh Liên từ phía sau vang lên.
“Mấy ngày tới, tôi phải đi nước ngoài một chuyến.”
Cô giật mình, không biết anh ta vì sao lại đặc biệt thông báo với cô.
Anh ta có đi nước ngoài hay không, cô gần như không có quyền hỏi đến?
Sở Hà ngạc nhiên quay lại, vì anh đã thông báo nên cô cũng “quan tâm” một chút.
“Ra nước ngoài? Đi đâu?”
“Nam Phi.”
“Xảy ra chuyện gì à?”
“Việc làm ăn xảy ra một chút vấn đề, tôi phải tự mình đi một chuyến.”
“Việc làm ăn? Anh có cả việc làm ăn ở Nam Phi à?”
Cố Cảnh Liên nói: “Ừ.”
Sở Hà lúc này mới nhớ ra, trước đây khi còn ở tổ chức hình cảnh quốc tế, cô đã từng điều tra các tư liệu liên quan đến Cố Cảnh Liên.
Cố gia có thị phần rất lớn trong thị thường buôn bán vũ khí ở Bắc Phi.
Thị trường Bắc Phi vô cùng hỗn loạn.
Ngoài sự can thiệp của giới quân sự các nước, Cố gia chính là tập đoàn chiếm thị phần lớn thứ hai ngoài tập đoàn Cụ Phong. Ngoài ra, ở Bắc Phi, Cố gia cũng đã xây dựng hai công xưởng vũ khí với diện tích rất lớn. So với xưởng của tập đoàn Cụ Phong, Cố gia biết rõ nếu cạnh tranh về lĩnh vực kỹ thuật cao như xe vũ trang, xe tăng, xe thiết giáp, chắc chắn sẽ không bằng Cụ Phong. Vì thế, họ tập trung vào sản xuất súng ống và đạn dược.
Đừng thấy súng ống đạn dược giá trị nhỏ, trong chiến tranh, chúng được sử dụng rất nhiều.
Vì thế, Cố gia cũng được xem là chiếm thị phần khả quan.
Có điều, gần đây bên Bắc Phi truyền tin đến, nói tập đoàn Cụ Phong định thu mua mười mảnh đất, trong đó có một mảnh đất chính là công xưởng vũ khí lớn nhất của Cố gia.
Theo tin tức nói, tập đoàn Cụ Phong tiến hành thu mua là do phát triển một kế hoạch nào đó, muốn thử nghiệm quỹ đạo chiến đấu hạt nhân, và muốn xây dựng một vùng tín hiệu từ trường lớn nhất toàn cầu.
Vì là cưỡng chế thu mua nên gần như không có bất kỳ khả năng thương lượng nào.
Bên tập đoàn Cụ Phong ra thông tin muốn Cố Cảnh Liên lập tức đến Bắc Phi, phối hợp kế hoạch thu mua của Cụ Phong.
Cố Cảnh Liên nghe vậy tức giận vô cùng.
Đây là gì?
Từ lúc nào mà tập đoàn Cụ Phong lại có tác phong bá đạo như vậy?
Nếu là Cung Kiệt tham gia vào dự án thu mua này, cũng sẽ phải thương lượng với anh thật đàng hoàng, giải quyết trong hòa bình.
Tập đoàn Cụ Phong cưỡng chế thu mua như thế này, như vậy có xem Cố gia ra gì?
Sở Hà biết được đại khái có vấn đề tại thị trường Bắc Phi, nhưng theo cô biết, chiến sự Bắc Phi hỗn loạn như hiện nay, nếu đi Bắc Phi sẽ khó tránh nguy hiểm.
“Tôi nghe nói Bắc Phi hiện giờ có rất nhiều khu vực vẫn đang chiến tranh.”
Dừng một chút, Sở Hà hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Anh đi một mình sao?”
Cố Cảnh Liên nghe lời cô nói, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn cô, sau đó lườm mắt nói: “Cô quan tâm tôi sao?”
Sở Hà giật mình hừ lạnh một tiếng: “Tôi chỉ là nhắc nhở anh, ở đó rất nhiều khu vực còn chiến tranh. Chiến loạn như vậy mà một mình anh đi sẽ khó tránh nguy hiểm!”
Nói xong, cô quay ngoắt đi vào thư phòng, nằm xuống sofa.
Cố Cảnh Liên mặt trầm xuống hẳn.
Cô gái này thật không dễ thương chút nào!
Anh đứng lên vào thư phòng, nhìn thấy Sở Hà đã đắp chăn đàng hoàng nằm trên sofa. Cô nhìn thấy anh bèn nhắm mắt, nói lẩm bẩm: “Tôi ngủ rồi!”
Cố Cảnh Liên hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng. Khi đến cửa phòng, anh đột nhiên dừng chân lại.
Anh đột nhiên lãnh đạm hỏi: “Cô định ngủ trên sofa cả đời sao?”