Sở Hà thuê một tài xế lái ra tiền tuyến, hết 100 đô-la Mỹ, cộng thêm một ít thức ăn và nước uống mà cô mua được.
Vì chiến tranh nổ ra, cả nhà anh ta đều mất đi nguồn lương thực, thậm chí còn ăn vỏ cây và bùn đất để sống qua ngày.
Trước khi đưa cô ra chiến tuyến, anh ta về nhà, đưa thức ăn cho vợ và con gái.
Dọc đường, người tài xế có chút tò mò, vì sao cô lại mang một chiếc ba-lô lớn đến thế, rồi bất ngờ lại yêu cầu đi ra tiền tuyến.
Thời gian này, thậm chí là quân chính phủ, bao gồm cả trường hợp bắt buộc, đều điên cuồng nghĩ cách thoát khỏi khu vực bị giặc chiếm đóng. Bởi thế, khi gặp một người muốn đến tiền tuyến, anh ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nên hỏi cô bằng thứ tiếng Anh bồi: “Cô là phóng viên chiến trường à?”
“Không phải.”
“Vậy tại sao cô lại muốn đi ra tiền tuyến? Nơi đó mưa bom bão đạn, khắp nơi đều là quân chống chính phủ và xác chết. Quả thực là địa ngục đó!”
Tài xế cười nói tiếp: “Chẳng là, sáng sớm nay, tôi đã đưa hai nhóm phóng viên chiến trường ra tiền tuyến. Kết quả, một phóng viên trong số đó vừa mới xuống xe đã bị đạn bắn trúng, tôi liền đưa về, vẫn còn bảo toàn được tính mạng.”
“Chiến tranh nổ ra khi nào?”
Anh tài xế thở dài, bất đắc dĩ nói: “Chỉ mới vài ngày trước thôi! Theo logic, khu vực trung lập sẽ không rơi vào tay giặc đâu, nhưng vì hai bên đấu hỏa lực với nhau, thế cục mở rộng, hơn nữa Liên Hợp Quốc can thiệp vào, nên toàn bộ khu vực trung lập liền lập tức rơi vào tay giặc … ”
“Hiện tại, cả khu trung lập đều rơi vào tay giặc sao? Các nhân viên thuộc nước khác thì thế nào?”
“Đều rút hết rồi.”
“Anh có biết Nhà Máy Quân Sự Wildt không?”
“Nhà Máy Quân Sự Wildt? Cô muốn đi Nhà Máy Quân Sự Wildt?
“Đúng vậy.”
“Nhà Máy Quân Sự Wildt đã đóng cửa, tất cả các công nhân nhà máy đều bị sa thải. Rất nhiều người là dân bản xứ. Những ai có thể sơ tán đều đã đi sơ tán hết, còn những ai chưa kịp rút đi thì đều bị kẹt ở nơi đó.”
Sở Hà liền im lặng.
Cô định đi đến Nhà Máy Quân Sự Wilt trước tiên, đó là nhà máy quân sự của Cố gia. Sau đó, lần theo khu nhà máy này, tìm kiếm con đường dẫn đến chỗ anh.
Bác Phúc có số liên hệ với Cố Cảnh Liên, dù là mất liên lạc, nhưng có lẽ vẫn có thể định vị được vị trí của anh.
Trời bỗng đổ mưa tầm tã.
Từ Tripoli đến Sirte, đi xe dọc theo bờ biển mất bốn giờ, đường sá lầy lội, cỏ hoang mọc thành từng bụi, rất khó đi.
Khi chạng vạng tối, mưa như trút nước, đường càng gập ghềnh khó chịu, lại không có đèn đường, nên phía trước là một màu đen thăm thẳm.
Một bóng đèn pha của xe cũng đã bị vỡ, rất khó thấy rõ giao thông phía trước.
Tài xế đề nghị: “Còn không, chúng ta nghỉ lại một đêm, chờ rạng sáng đi tiếp!”
“Anh mệt rồi sao?”
“Không phải mệt mỏi! Buổi tối, nhìn đường phía trước không rõ, sợ gặp phải mai phục thì nguy hiểm lắm.”
Sở Hà gật đầu, cũng đành chịu vậy.
Giữa đường, cả hai bắt gặp một khách sạn tồi tàn. Sở Hà đeo ba-lô lên vai, cùng với tài xế vào khách sạn. Ông chủ vừa thấy cánh cửa đẩy ra, theo bản năng liền núp phía sau quầy, nơm nớp lo sợ.
Mấy ngày nay chiến loạn không ngừng, nhiều binh lính chạy tới cướp bóc, nên ông chủ thần hồn nát thần tính!
Tài xế vội nói: “Chúng tôi không phải binh lính! Là dân thường thôi!”
Ông chủ lúc này mới thở phào, nói: “Khách sạn ngừng kinh doanh, sáng mai chúng tôi sẽ thu dọn đồ đạc, rời khỏi đây. Nơi này toàn là quân chống chính phủ, hai người sao còn dám đến đây?”
Tài xế hình như định nói gì đó, Sở Hà đã bước đến, đưa tờ 100 đô-la đặt lên bàn, nói tiếng Anh lưu loát: “Ngày mai cùng đi nhé! Đêm nay làm ơn cho chúng tôi ở nhờ một đêm, sáng sớm mai, chúng tôi sẽ đi.”