Sở Hà hai tay nắm trong tay cần điều khiển, ánh mắt mạnh mẽ ép người.
Cố Cảnh Liên thao túng tháp đại bác, không ngừng hướng mục tiêu công kích.
Mục tiêu xe tăng dưới sự công kích của đạn dược, đụng vào thân cây lật nghiêng qua rồi.
“Xe tăng em lái không tồi.” Cố Cảnh Liên hiếm khi khích lệ nói.
Sở Hà cũng tỏ vẻ: “Nhắm điểm chuẩn tâm của anh cũng không tệ.”
Hai người nhìn nhau cười.
Đang trong thời điểm nguy hiểm như thế này, hai người lại vẫn có thể thoải mái mà chuyện trò vui vẻ.
Sở Hà nói: “Em lúc trước lái qua xe tăng, lái qua tàu ngầm hạt nhân, còn lái qua xe thiết giáp.”
Cố Cảnh Liên lại nói: “Đây là lần đầu tiên trong đời anh tiến vào trong xe tăng.”
“Nhưng em nhìn anh cũng quen tay rồi còn tưởng anh có kinh nghiệm.”
“Mới học thôi mà.”
Hai người lái đến vùng đất an toàn tìm được Lâm Hi, Sở Hà lái xe tăng thẳng tiến đến khu giao chiến ở ngoài.
Xem ngọn đèn sáng lên, bên trong có người.
Sở Hà lại giở trò cũ ra lén vào xe thiết giáp, xử lý hết những binh lính lơ đãng bên trong xong, Cố Cảnh Liên dẫn Lâm Hi lên xe.
Cô ấy đang lái một chiếc xe bọc thép, hướng đến trạm tín hiệu và phi nhanh qua đó.
Bóng đêm bao phủ mây đen che nguyệt, ánh sáng mông lung chiếu vào tháp tín hiệu bị bỏ hoang, coi như một tòa thành cô quạnh.
Ba người chạy tới trạm tín hiệu, Cố Cảnh Liên không gặp những người khác.
Anh ấy vào trạm tín hiệu bên trong cũng không có kẻ nào.
Cố Cảnh Liên ánh mắt tối sầm lại cũng đã đoán được là đội mà tách nhau với anh ấy, đại khái đã lành ít dữ nhiều.
Dù sao người nhiều ngược lại làm cũng là một loại rườm rà.
Đội nhóm đó không phải đều là nhóm tinh nhuệ, trong đó đa số là kỹ sư và cấp lãnh đạo, tay trói gà không chặt ngày cả cầm súng còn bắn chưa chuẩn.
Mang theo nhiều người như vậy muốn đột phá vòng vây, đích thực có chút khó khăn.
Mà nếu không có Sở Hà bằng sức của một mình anh ấy, sợ là cũng khó mà thoát ra.
Dù sao chiến tranh là vô tình.
Không có ai sở hữu ánh hào quang tuyệt đối, chết chóc là đều khó tránh khỏi.
Sở Hà cũng đoán được những người đó chết trong khu giao chiến, nhưng lại nghe Cố Cảnh Liên nói: “Chúng ta không có kỹ sư, tín hiệu có thể không thể sửa được.”
“Không sao đâu.”
Sở Hà cười đi đến bảng điều khiển trước mặt, mở cửa ngầm bên trong nhìn vào những đường dây trong đó, dặn dò nói: “Đi kiếm hộp công cụ, để em thử xem sao.”
“Em biết à?”
“Biết.”
Sở Hà lời ít mà ý nhiều.
Cố Cảnh Liên nghe vậy, lập tức cùng Lâm Hi phân công nhau tìm kiếm hộp công cụ, ngay tại bên trong ngăn tủ rốt cuộc tìm được hộp công cụ rồi.
…
Bầu trời phương xa khói thuốc súng dần dần lan xa, tiếng súng ống đạn dược ồn ào náo động dần dần ầm ầm kết thúc, cái nơi mà xa khu rừng khoảng tám ngàn cây số, một đội ngũ trang bị tinh vi, toàn bộ vũ trang hạng năng đang nhanh chóng hướng tới tháp tín hiệu từng bước ép sát.
“Mạch Khắc Tư, cậu dẫn nhóm đội thứ bảy hướng đến phía bắc tháp tín hiệu bao vây! Phong Bạo, cậu cùng nhóm đội thứ chín cùng ta hướng thẳng chính diện công phá!”
Một người đàn ông mặc một bộ đồ chiến đấu ngụy trang cẩn thận đi trước mặt Đoạn Hằng, hắn chính là lãnh đạo của đội nhóm này.
Người đàn ông đối với đội ngũ phía sau vẻ mặt nghiêm túc ra mệnh lệnh, trịnh trọng nói: “Mới vừa nhận được tin, nghi là có một gián điệp của quân chính phủ đã đột nhập vào khu giao chiến, hướng tới tháp tín hiệu mà đi! Chúng ta bao vây, nhất định phải tiêu diệt gián điệp đó!”
Một nhóm quân đội đặc chủng tay cầm súng M2 trầm tĩnh gật đầu.
Rất nhanh ngọn đèn vang lên một âm thanh cảnh báo lớn trên bầu trời, những tín hiệu ánh sáng trên bầu trời xoay tròn thay đổi, người đàn ông bình tĩnh phất tay giọng thấp xuống hô: “Xông lên!”
Đội trưởng nghiêm nghị ngẩng đầu dẫn theo nhóm binh lính tinh nhuệ hướng tới phía bắc của tòa tháp chạy như điên qua đó, từ hướng đông nam bọc vây lại.