Có lẽ vì thế mà anh có chút mềm lòng.
Cố Cảnh Liên buông tách trà chậm rãi đứng dậy đi lên lầu.
…
Cung Kiệt biết được tin tức này không có lập tức đi tìm Cung Thiếu Ảnh, nếu cha đã đem tên của Hữu Hữu đổi thành Cung Phạm, ngăn cách với thế giới, điều này có nghĩa cha đang có dụng ý khác.
Nếu anh tìm được Cung Thiếu Ảnh, ông ta chưa chắc đã thừa nhận ngược lại thêm phòng bị.
Như thế muốn tìm được Hữu Hữu lại càng khó khăn.
Điều kì lạ nhất là, nếu Cung Phạm thật sự là Hữu Hữu vậy tại sao nó lại trung thành với Cung Thiếu Ảnh mà không muốn về nhà.
Mặc dù Hữu Hữu không có khả năng thoát khỏi Cung Thiếu Ảnh, nhưng với tính cách của Hữu Hữu nhất định sẽ không làm việc cho Cung Thiếu Ảnh, huống hồ cho đến nay những việc Cung Phạm làm không có điều nào là không phải của kế hoạch “Thiên Nhãn” mà lúc trước Hữu Hữu đã đề xuất.
Lúc trước Hữu Hữu đề xuất kế hoạch “Thiên Nhã” bởi vì muốn khống chế chiến tranh, thông qua không chế thông tin kỹ thuật để áp chế chiến tranh.
Với ý tưởng này Cung Thiếu Ảnh không tán thành.
Hiện nay Cung Phạm lại đi phát động, châm ngòi, chế tạo chiến tranh.
Kế hoạch “Thiên Nhãn” của cậu đơn giản là vì giết chóc mà sinh ra.
Đây không phải là Hữu Hữu mà là ác ma.
Nếu cậu thật sự là Hữu Hữu thì làm sao lại biến thành như vậy?
Cung Kiệt cảm thấy đau lòng, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân.
Chuyện này anh không có nói với Vân Thi Thi, bởi vì việc này vẫn chưa chắc chắn, tránh cho cô lo sợ, hi vọn quá lớn, đến lúc đo nếu lại có gì ngoài ý muốn, anh sợ cô không chịu nổi.
Lúc trước để thoát ra khỏi bóng ma đó chị đã có bao nhiêu đau khổ anh đều nhìn thấy cả.
Do đó Cung Kiệt rời khỏi Cố gia, điều trước tiên là đến tập đoành Thánh Ngự.
Mộ Nhã Triết ở công ty Cung Kiệt lên đến văn phòng, anh đi vào nói thẳng vào vấn đề.
Mộ Nhã Triết vừa với tan họp, Khương Thân và Lục Cận Dự đang ở trong, gặp Cung Kiệt vội vàng đến anh có chút bất ngờ: “Sao vậy?”
“Tôi có việc muốn nói chuyện với anh.”
“Chuyện gì?”
“Hữu Hữu có thể còn sống!”
Mộ Nhã Triết nghe vậy nhướng mày: “Tôi biết, nhưng không phải vẫn chưa tìm được tung tích của nó sao?”
Anh chưa từng bỏ qua chuyện tìm kiếm Hữu Hữu, mặc kệ việc tìm một đứa bé ở trong biến lớn là mò kim đáy bể, mỗi ngày anh đều nâng số tiền tìm kiếm lên cao nhưng vẫn không bỏ cuộc.
Cung Kiệt lại nói: “Lần này, tôi đến chính là để nói về chuyện này.”
Anh ngồi xuống sofa, tùy tay lấy một cái ly rót trà uống một hơi.
Một bên Khương Thân nhìn Cung Kiệt cầm lấy ly trà của anh thì liền nhíu nhíu mày, nâng tay lên muốn nói lại thôi. Nhưng mà có “uy quyền” của Cung Kiệt làm anh không dám nói.
Nghe nói người em vợ này nổi tiếng có bệnh sạch sẽ, anh sợ nói sẽ bị Cung Kiệt đánh chết.
“Tôi có thể đã biết được tung tích của Hữu Hữu.”
Mộ Nhã Triết nghe vậy phản ứng chậm vài giây. “Bang” anh lập tức đứng dậy: “Cậu nói cái gì?”
“Cung Phạm.”
Cung Kiệt nói ra một cái tên: “Thời gian trước chiến loạn ở Bắc Phi, Wildt của Cố gia bị Cụ Phong thu mua, tôi nhớ đã từng đề cập qua chuyện này.”
“Ừm.”
Mộ Nhã Triết hỏi lại: “Hai việc này có liên hệ gì?”
“Đứa bé Cung Phạm này ở thời điểm nửa năm trước mới xuất hiện ở Cung gia, nhưng không ai thấy qua hình dáng của cậu, chỉ biết cậu là một cậu bé còn nhỏ tuổi.”