Hữu Hữu nhíu mày, thình lình thốt ra một câu lạnh lùng: “Cô nhận sai người rồi.”
“…”
Mặt Vân Thi Thi cứng đờ.
Mộ Nhã Triết cũng khẽ nhíu mày, liếc nhìn sang Cung Kiệt.
Cung Kiệt lập tức nói: “Nó không nhớ gì cả, trí nhớ bị thôi miên, phong tỏa rồi.”
Hữu Hữu nhếch mép cười chế nhạo, xoay xoay đầu mất kiên nhẫn, đối với cậu mà nói, lời Cung Kiệt bảo là mất trí nhớ gì gì đó, thật sự vớ vẩn.
Mất trí nhớ ư?
Làm sao mà cậu mất trí nhớ cho được?
Những người này rốt cuộc là ai, tại sao lại nói những lời khó hiểu thế này?
Trên thực tế, chỉ có thể chứng minh rằng thuật thôi miên của Alice rất thành công. Ký ức giả mà cô tạo ra sớm đã ăn sâu vào bộ não của Hữu Hữu. Trí nhớ này cô lập ra khiến cho Hữu Hữu ngộ nhận rằng cậu từ nhỏ là con của cha mẹ nhà họ Cung, tên là Cung Phạm, không phải Hữu Hữu.
Bởi thế, lời nói của Cung Kiệt, đối với cậu mà nói, chính là âm mưu từ đầu chí cuối.
Cậu sẽ không dễ dàng mắc mưu đâu.
Vân Thi Thi khá lúng túng, đứng trước mặt cô là đứa bé có gương mặt giống Hữu Hữu như đúc, dù là đôi mắt, đôi mày thanh tú hay ngũ quan tuấn tú, tất cả đều quen thuộc. Trong hơn một năm qua, không biết bao nhiêu giấc mộng không được gặp, không được chạm đến.
Nhưng hiện giờ, rõ ràng là Hữu Hữu thật sự đã trở về nhưng lại thành ra xa lạ thế này đây.
Cậu bé Hữu Hữu ngày xưa từng ôm cô từ phía sau, mở miệng ra là “Thơm mẹ nè”, dường như cuối cùng không trở về được!
Tự đáy lòng Vân Thi Thi cảm thấy mất mát, cô vô cùng bất mãn, nước mắt cứ từng giọt từng giọt tuôn rơi, rơi mãi xuống vai cậu, đau lòng muốn chết đi.
Hữu Hữu thấy cô khóc, cũng chẳng mảy may bận tâm, liền quay mặt đi, không nhìn tới cô.
Đối với cậu, Vân Thi Thi, Cung Kiệt, hay là Mộ Nhã Triết đều trở thành những người hoàn toàn xa lạ.
Chẳng quan trọng gì lắm.
Giọng Vân Thi Thi nấc nghẹn, khó khăn nói: “Hữu Hữu, con thực sự không biết mẹ là ai sao?”
“Tôi đã nói rồi!”
Cuối cùng, Hữu Hữu không nhịn được nữa, gỡ tay cô ra, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rồi, tên tôi không phải Hữu Hữu! Cô nhận sai người rồi, đừng gọi tôi bằng tên này nữa!”
Không nghi ngờ gì nữa, lời nói này khiến lòng cô đau như cắt!
Vân Thi Thi đau đớn như dao cứa vào tim, siết chặt nắm tay, nuốt nước mắt vào trong.
Bên cạnh, Mộ Nhã Triết nắm chặt lấy vai cô, an ủi nói: “Đừng nóng vội, từ từ rồi sẽ được.”
“Vâng…”
Vân Thi Thi cẩn thận hỏi Hữu Hữu: “Mẹ… Mẹ có thể ôm con một cái được không?”
Hữu Hữu lạnh lùng nhìn cô, chẳng nói chẳng rằng, vẻ hờ hững như một người xa lạ.
Vân Thi Thi không lùi bước, mà vươn tay ra, ôm lấy cậu.
Người cậu rất lạnh, làn da vô cùng lạnh, dường như khi sinh ra đã vậy, lòng bàn tay cũng rất lạnh, không ấm áp như Tiểu Dịch Thần.
Vân Thi Thi ôm chặt cậu, dù gặp lại được Hữu Hữu nhưng nó đã nên lạnh lùng thế này. Có điều, nó còn sống, cô cảm thấy đó là điều vô cùng may mắn rồi!
Nó còn sống là tốt rồi.
Vốn dĩ vẫn nghĩ rằng, cậu sẽ không thể về nhà được.
Người thân mà cô yêu quý nhất tưởng đã mất nhưng lại trở về, cô thấy cảm kích lắm rồi!
…
Ngồi trên xe về nhà, Vân Thi Thi vẫn ôm lấy Hữu Hữu, dù cậu rõ ràng phản kháng, nhưng cô lại kiên quyết không buông tay, càng lúc càng chặt lại.
Người nó lạnh quá, cô muốn dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của mình sưởi ấm cho nó.
Hữu Hữu vô cùng thiếu tự nhiên, biết là giãy giụa không được, bèn ngồi yên, nhưng chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, chứ không thèm liếc nhìn cô một cái.
Ánh mắt lạnh lùng của nó khiến tim người khác đập loạn.
Tim kiểu đập loạn thế này, khó có thể dùng từ ngữ giải thích, nó giống như cứa vào tim vậy.