“Trước kia con rất thích nó, thường ôm nó rồi dạy nó gọi “anh”, bây giờ nó học xong gọi cho con nghe thì con lại không để ý tới nó…”
Nguyệt Dao đáng thương quệt miệng, vừa khóc vừa nói: “Anh không thèm để ý tới người ta… Anh không thèm để ý tới người ta…”
Hữu Hữu vẻ mặt không chút thay đổi quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Tôi không rảnh cùng mấy người chơi trò chơi gia đình.”
“…”
“Vì vậy, cút!”
Hữu Hữu lạnh lùng quay người ngồi lại trên giường, giống như khối băng.
Vân Thi Thi ôm lấy Nguyệt Dao, thở dài một tiếng rồi rời đi.
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Hữu Hữu hơi ngoảnh đầu liếc nhìn về phía cửa một cái, ánh mắt đầy lạnh lùng. Chỉ là sâu trong đôi mắt có thoáng lướt qua một chút hoảng hốt.
Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Nguyệt Dao khóc hai mắt ướt lệ, suy nghĩ càng thêm rối bời.
Cậu ngã xuống giường, đắp chăn rồi nhắm mắt lại.
Bên ngoài cửa, Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt thấy Vân Thi Thi đi ra với vẻ mặt mất mát, như mây mù ảm đạm thì liếc nhìn nhau một cái.
Cung Kiệt nói: “Thi Thi, chị đừng lo lắng, Hữu Hữu bây giờ không có lòng dạ nào mà để ý đến lời nói. Nó không nhớ rõ chị, càng không nhớ rõ Nguyệt Dao, dù có phản ứng gay gắt thế nào đi nữa thì cũng không thể trách nó được.”
Mộ Nhã Triết cũng đồng ý với Cung Kiệt, an ủi nói: “Từ từ rồi sẽ tốt thôi.”
“Lỡ như…”
Vân Thi Thi lo lắng nói: “Nó cả đời cũng không nhớ lại nổi thì làm sao bây giờ?”
“Đừng bi quan như vậy.”
Cung Kiệt hơi đau đầu, nói: “So với Hữu Hữu thì em càng lo lắng cho chị hơn.”
Anh ta sợ chị ấy gặp thất vọng, rồi tuyệt vọng, khổ sở, từ đó không gượng dậy nổi nữa.
Vân Thi Thi lắc đầu, bình thản nói: “Không đâu, chị sẽ mạnh mẽ hơn, ngay lúc này Hữu Hữu đang rất cần chị. Tiểu Kiệt, em đừng lo lắng!”
Cô mỉm cười với anh.
Cung Kiệt bế Nguyệt Dao từ trong lòng Vân Thi Thi, thấy cô bé vẫn buồn rầu không vui, nước mắt lại bắt đầu chảy ra. Anh đau lòng hôn lên khóe mắt cô bé, dỗ dành nói: “Nguyệt Dao đừng khóc, cậu ôm một cái nào.”
“Cậu…”
Nguyệt Dao nhào vào lòng Cung Kiệt, hai tay vòng quanh cổ của anh ta làm cho anh ta cực kỳ vui sướng.
Nguyệt Dao rất ít khi gần gũi với Cung Kiệt như vậy, chủ động ôm lấy cổ anh ta, làm anh ta nhịn không được vừa ôm vừa hôn. Yêu thích không thôi với nắm gạo nếp nhỏ này.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: “Thích như vậy thì tự mình sinh một đứa đi.”
Cung Kiệt hừ lạnh một tiếng nói: “Không cần, tôi yêu nhất Nguyệt Dao.”
Nói xong, anh ta theo bản năng che che, lo lắng Mộ Nhã Triết cướp mất Nguyệt Dao trong lòng mình. Vân Thi Thi nhìn hai người tâm thần không bình thường này, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút, giống như được ánh mặt trời chiếu vào trong lòng.
Không sao, Hữu Hữu không nhớ rõ cô cũng không sao.
Cô sẽ cố gắng tìm mọi cách làm cho thằng bé nhớ lại.
…
Đêm đã khuya.
Hữu Hữu đang nằm trên giường, mặc dù cả ngày không ăn gì nhưng cậu vẫn không cảm thấy đói lắm. Thuốc của Alice, cậu luôn mang theo bên người. Mấy loại thuốc này đều có tác dụng nhất định, có loại có thể làm người khác cảm thấy no bụng, cũng có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể.
Cậu nhìn lên trần nhà, ánh mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có một chút lay động.
Ngoài cửa bất ngờ có tiếng bước chân, ngay sau đó lại im lặng không một tiếng động. Hình như người đứng ngoài cửa do dự thật lâu, cuối cùng cũng mở cửa đi vào.
Trong bóng tối, tiếng bước chân chậm rãi tiến đến gần.
Hữu Hữu hơi chau mày, nhắm hờ hai mắt lại. Theo khóe mặt cậu nhìn thấy một thân hình mảnh mai chậm rãi đi tới bên bờ giường của cậu, rón rén ngồi lên đó.
“Hữu Hữu…”
Một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa hai má của cậu, vuốt mấy lọn tóc lộn xộn ra sau tai cho cậu.
Vân Thi Thi nhìn gương mặt đang ngủ của con mình, đau lòng nói: “Con vì sao lại gầy như vậy hả?”