Buổi tối, lúc Vân Thi Thi chuẩn bị tâm lí xong thì Cung Kiệt lại xung phong nhận nhiệm vụ, nội dung của nhiệm vụ chính là đi vào phòng.
Cô có hơi do dự, anh lại làm nũng: “Thi Thi, chị cho em thực hiện chức trách của một người cậu đi mà!
“Được rồi!”
Cung Kiệt nhận lấy bát trong tay cô, cô cần thận căn dặn: “Coi chừng nóng.”
Cứ thế, anh bưng bát đi vào phòng, chỉ mấy phút sau, bên trong truyền ra tiếng đồ sứ bị vỡ.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết nghe thấy động tĩnh sợ đến nỗi đứng phắt dậy, vọt vào phòng, chỉ thấy Cung Kiệt kinh ngạc đứng một bên, Hữu Hữu ngồi trên giường, bát mì rơi vỡ dưới đất, nước loang lỗ!
Cung Kiệt vô tội quay đầu, u oán nhìn Vân Thi Thi, mấp máy môi: “Hữu Hữu rất hung dữ!”
Thì ra, lúc anh bưng bát đi vào, Hữu Hữu nghe mở cửa tưởng rằng Vân Thi Thi nên ngồi dậy nhưng người xuất hiện lại là Cung Kiệt, anh bưng bát mì đến, lúc chuẩn bị đút cậu ăn thì bị cậu hất đổ xuống đất!
Sau khi cô dọn dẹp sạch sẽ, ba người rời khỏi phòng, Cung Kiệt ra vẻ rất oan ức!
“Sao nó lại hất đổ đồ ăn em mang vào chứ?”
Vân Thi Thi có hơi khó hiểu: “Em đã nói gì?”
Anh uất ức nói: “Em chỉ mới vào thôi, chưa nói gì cả! Tự nhiên nó lại hất đổ bát mì!”
Nói xong, anh hung hãn khoanh tay, tức giận nói: “Thật là quá đáng mà!”
“Thế nào...”
Mộ Nhã Triết nói: “Có thể là người làm cậu như cậu không đáng yêu.”
Cung Kiệt: “...”
Cạn lời.
Anh khiêu khích: “Anh rể, nói cứ như anh tự tin lắm. Nếu anh bưng bát vào, nhất định nhóc quỷ kia cũng sẽ hất đổ!”
Mộ Nhã Triết vô cùng tự tin: “Sao có thể chứ? Đó là con của tôi.”
Anh trả lời: “Vậy anh thử xem!”
“Thử thì thử!”
Mộ Nhã Triết nấu mì, bưng vào phòng.
Cung Kiệt đứng ở cửa, bắt đầu đếm ngược: “Năm, bốn, ba, hai...”
Còn chưa kịp đếm “Một”, tiếng đổ vỡ từ trong phòng truyền đến lần thứ hai, anh và Vân Thi Thi đi vào, lập tức nhìn thấy Mộ Nhã Triết đang đứng ở mép giường với khuôn mặt tối sầm, dưới chân là một đống hỗn loạn.
Hữu Hữu ngồi trên giường, bộ dạng cảnh cáo người khác đừng đến gần, khuôn mặt lạnh lùng như cũ.
“Phụt...”
Cung Kiệt che miệng nhịn cười, ra vẻ “Tôi nói không sai mà”, vô cùng đắc ý.
Mộ Nhã Triết trừng mắt nhìn anh, anh cũng nhìn lại với vẻ không phục, Vân Thi Thi lập tức nói với Cung Kiệt: “Em ra ngoài trước đi!”
“Chị, em...”
“Ra ngoài đi.”
Cung Kiệt tức tối rời đi.
Cô nói với Mộ Nhã Triết: “Anh cũng ra ngoài đi!”
Anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, yên lặng rời khỏi phòng.
Vân Thi Thi dọn dẹp đống bừa bộn trên mặt đất, cô múc thêm bát mì bưng vào.
Thực tế, lòng cô cũng có hơi bồn chồn.
Lúc trưa, Hữu Hữu không ăn gì nên chắc rất đói bụng, vậy nên mới chịu ăn, cô không biết còn có lần thứ hai không.
Cô cẩn thận ngồi xuống giường, cậu vẫn ngồi dựa vào thành giường như cũ, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, cứ thế nhìn cô.
Cô thử thăm dò: “Ăn một chút thôi, được chứ?”
Hữu Hữu không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn cô.
Cô căng thẳng nhìn cậu, nói tiếp: “Mì mới vừa nấu thôi, vẫn còn nóng.”