Vào lúc này thì Hữu Hữu đột nhiên nhớ đến Vân Thi Thi!
Cô và Mộ Nhã Triết vẫn còn ở quảng trường!
Không được!
Họ đang gặp nguy hiểm!
Hữu Hữu giãy giụa: “Buông ra!”
Cố Cảnh Liên giận đùng đùng: “Cậu điên rồi à? Muốn chết sao?”
“Buông ra!” Hữu Hữu nói với Sở Hà: “Tôi phải về!”
Sở Hà càng ôm cậu càng chặt hơn: “Về đó nguy hiểm lắm! Mau rời khỏi đây!”
Hữu Hữu lạnh lùng nói: “Không cần các người lo cho tôi! Mau buông ra! Buông ra…”
“Không được!”
Sở Hà vốn là người trượng nghĩa, dù sao đi nữa thì Hữu Hữu cũng chỉ là một đứa trẻ, nên cô không thể để cậu xông vào nguy hiểm được!
Hữu Hữu càng vùng vẫy: “Tôi nói rồi, buông ra! Sống chết gì cũng không liên quan đến các người!”
Nói xong cậu giơ chân đá vào người Sở Hà. Sở Hà đau đến suýt ngã, nhân cơ hội này Hữu Hữu vội chạy như điên về phía quảng trường!
Sở Hà không tin vào mắt mình nữa!
Ở trong các tình huống như thế này, những đứa bé thông thường như Tiểu Bảo sẽ rất sợ hãi mà run rẩy chui vào lòng cha mẹ.
Đến cả những đứa bé bình tĩnh như Lâm Hi cũng sẽ ngoan ngoãn mà nắm tay Cố Cảnh Liên, vâng lời răm rắp!
Vậy mà thằng bé này, lại cứ nhất quyết phải xông vào trong kia, chẳng lẽ cậu không biết súng đạn vô tình. Người xả súng trốn ở đâu chẳng ai rõ, làm sao có thể tránh né được những đường đạn bay!
Nơi càng nhiều người thì càng nguy hiểm!
Lúc nào cũng có thể bị thương, thậm chí là mất mạng!
Súng đạn vô tình, sao ta có thể biết được trong tay tên xả súng có bao nhiêu viên đạn cơ chứ!
Trong quảng trường to lớn này, mỗi người đều đang là một tấm bia đạn cho tên xả súng bắn giết!
Rõ ràng đây là một hành động khủng bố!
Không có âm mưu sâu xa, không có đối tượng cụ thể, chỉ đơn giản là giết người để trả thù!
Về đó chẳng khác nào đi vào chỗ chết!
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Mặc nó!”
Không cản được kẻ muốn chết đâu!
…
Vừa trở về, Hữu Hữu đã vội đưa mắt tìm kiếm, chỉ là cậu quá thấp bé, tầm nhìn có hạn, không bị xô đẩy giẫm đạp là đã may lắm rồi.
Cậu vừa né tránh dòng người vừa tìm kiếm khắp nơi, miệng thì không ngừng kêu: “Mẹ…”
Từ này bật ra một cách đầy bản năng.
Trong lý trí của mình, cậu không hề muốn gọi từ này!
Nhưng lúc này, nếu không gọi như vậy thì sao cậu có thể tìm được họ!
Bọn họ đâu?
Không còn ở quảng trường ư?
Không thể nào.
Họ nhất định cũng đang tìm cậu khắp nơi, họ nhất định chưa rời đi!
Hữu Hữu không còn thời gian để nghĩ ngợi nữa, cậu dồn hết hơi mà gào lên: “Mẹ! Cha! Hai người ở đâu?”
Cậu như chiếc lá đang chống chọi với dòng nước lũ, không ngừng chảy ngược dòng về phía quảng trường!
“Mẹ… cha!”
Cậu nhìn từng gương mặt, bỗng thấy một bóng lưng có vẻ thân thuộc, thế là cậu liều mạng xông qua đó, nắm lấy vạt áo rồi hô to: “Mẹ!”
Người phụ nữ xoay đầu lại, đó là cả gương mặt đầy máu!
Cô ta không hề do dự mà đẩy cậu ra rồi xuôi theo dòng người mà bỏ chạy!
Không phải mẹ!
Vậy mẹ ở đâu?
Hữu Hữu bắt đầu cảm thấy hoang mang, nhưng cậu vẫn cố giữ bình tĩnh mà tìm kiếm.
“Mẹ… mẹ!”
Chẳng mấy chốc, trong từng tiếng gọi đã bắt đầu nghe phảng phất tiếng khóc nhẹ.
Cậu bất lực nhìn quanh, đèn sân khấu đã tắt, quảng trường đang chìm dần vào màn đêm.
Ai nấy đều sợ hãi, thấp thỏm, kêu khóc. Hai bên tai cậu toàn những âm thanh ồn ào.