“Hiện giờ tôi phải rời khỏi nơi này ai dám ngăn cản tôi, đừng trách tôi không khách khí!”
Mộ Dịch Thần nói xong liền hướng tới cửa đi đến.
Mọi người trong lúc nhất thời võ trang toàn thân, cảnh giác lên tất cả đều giương súng lên chuẩn bị nổ súng.
Lisa thấy vậy trong lòng không yên lòng, lập tức theo sát Mộ Dịch Thần đi đến cửa.
“Lisa!”
Cung Thiếu Ảnh giận dữ xoay người lạnh lùng thốt: “Ngay cả ngươi cũng muốn phản bội ta?”
Lisa lưng cứng đờ cũng không dám xoay người nhìn vào ánh mắt của ông ấy.
Cung Thiếu Ảnh xoay người, lạnh lùng thốt: “Được! Vậy ta cảnh cáo các ngươi, trừ phi ta chết, nếu không các ngươi một ai cũng đừng hòng rời khỏi nơi này!”
Mộ Dịch Thần bước chân dừng một chút, nhưng không có xoay người, cậu ấy giương cằm dưới mặc dù âm thanh không cao, nhưng lại nói giọng điệu có khí phách.
“Trừ phi ông giết tôi, nếu không ai cũng không ngăn được tôi!”
Trong cốt cách kế thừa tính ngạo mạn của Mộ Nhã Triết, bóng dáng người nhỏ nhắn nhưng lại làm cho Cung Thiếu Ảnh giống như gặp được Mộ Nhã Triết!
Ông ta lập tức hoàn toàn bị chọc giận, gắt gao nắm chặt lấy nắm tay!
Hai người đều giống như nhau không coi ai ra gì cả!
Một lớn một nhỏ, hình thành hai cái năng lượng từ trường đáng sợ!
Mộ Dịch Thần mới vừa đi vài bước, sống lưng mãnh liệt cảm giác được một trận đau đớn khác thường.
Cậu ấy kinh ngạc xoay người đã thấy một người lính đánh thuê đang giơ súng nhắm ngay chính mình, cậu ấy hướng tới chỗ đau đớn sờ vào đó lại cảm nhận được một mảng dấu vết dính sệt!
“Đây là cái gì?”
Mộ Dịch Thần vứt bỏ khuôn miệng lạnh lùng, lạnh như băng nhìn phía Cung Thiếu Ảnh, lại thấy trong ánh mắt cậu ấy tràn ngập thất vọng cùng hờ hững!
Trong lòng cậu ấy cũng triệt để đóng băng rồi!
Nhưng mà cậu ấy không có nửa phần sợ hãi!
Cho dù là chết cậu ấy cũng phải rời khỏi nơi này!
Mộ Dịch Thần thân người loạng choạng, xoay người lần thứ hai hướng tới cửa đi đến.
Cung Thiếu Ảnh ngạc nhiên đến nín thở.
Mặc dù là vậy…
Mặc dù là vậy, đứa nhỏ này cũng không có năn nỉ ông ta nửa phần!
Nó rốt cuộc muốn đi đâu?
Nó nghĩ rằng chỉ cần ra khỏi cánh cửa này là thật sự có thể thoát ra khỏi hòn đảo ngăn cách với thế giới bên ngoài sao?
Cho dù là chết cũng phải trở về kế bên người đàn ông ấy?
Mộ Dịch Thần thân mình hơi hơi lay động giống như lung lay sắp đổ cậu cố hết sức dựa vào vách tường, chậm rãi hướng tới cửa đi đến, sự chóng mặt mãnh liệt không ngừng càng quét mà đến.
Cái trán che kín bởi mồ hôi lạnh, giống như là giây tiếp theo sẽ ngất đi!
Cung Thiếu Ảnh nhìn bộ dáng cố chấp của cậu ấy như vậy, vừa đau lòng, lại thất vọng!
“Nổ súng!”
“Đừng mà!”
Lisa kinh sợ mở to hai mắt nhìn, mắt thấy lính đánh thuê phía sau Mộ Dịch Thần cũng giơ súng lên, nhắm vào cậu ấy, cô bé theo bản năng nhào vào phía trước của Tiểu Dịch Thần. “Phập” một tiếng một viên đạn đâm trúng vào da của cô bé, cô bé kêu rên một tiếng cố che giấu nhíu mày lại.
Mộ Dịch Thần nghe được âm thanh thống khổ của cô bé, nhíu mày lại còn chưa kịp xoay người trước mắt tối sầm, thân mình liền mềm nhũng quỳ xuống trên đất, cậu ấy vẫn còn muốn đứng dậy nhưng Lisa lại mềm nhũng gục trong lòng ngực cậu ấy…
“Lisa, Li…”
Mộ Dịch Thần ánh mắt bị kiềm hãm, cũng mất hết sức lực ngã xuống trên mặt đất.
…
Trong bóng đêm một đôi mắt kinh sợ đột nhiên mở ra.
Hữu Hữu sợ đến nỗi từ giường ngồi dậy, cậu ấy theo bản năng ôm lấy phần bụng giống như vẫn đau âm ỉ như cũ.
Đau quá giống như bị đạn bắn trúng vậy.
Cậu ấy nằm mơ thấy bản thân mình bị nhốt vào một nhà giam, phấn đấu quên hết bản thân muốn thoát khỏi nơi đó nhưng lại bị vô số bóng đen bao quanh vây quanh.
Ngay sau đó cậu ấy cảm giác chính mình bị trúng nhiều vết đạn, lúc này mới từ trong mơ bừng tỉnh, lúc tỉnh dậy sau lưng một mảnh mồ hôi lạnh!
Sao lại thế này?